Chương 2

Nàng đem bộ dáng bệnh tật của Lục Trường Châu quy tội trên người mình, chỉ còn lại đau lòng cùng tự trách thật sâu.

Lục phu nhân miễn cưỡng trưng ra một chút tươi cười, "A lâm, con xem, mẫu thân đã mời một tiên sinh về cho con, về sau ngoan ngoãn đi theo tiên sinh học tập biết không?"

Lục Trường Châu cũng không để ý Hứa Mính Tuy, ngữ khí mềm mại lộ ra tối tăm mười phần, "Thiếu gia nhà ai......mãi đến tuổi thành niên mới.......đọc sách tập viết?"

Lục phu nhân đột nhiên bị nghẹn họng, cũng không biết trả lời thế nào, chỉ có thể đau lòng vỗ vỗ tay con trai trấn an, sau đó quay đầu nhìn Hứa Mính Tuy.

"Tiên sinh, tiểu nhi liền giao cho người."

Hứa Mính Tuy gật đầu, cung kính đưa Lục phu nhân ra ngoài, mới quay lại phòng.

"Thiếu gia."

Lục Trường Châu dựa vào cửa sổ, ánh mắt nhìn ngọn cây bên ngoài, cảm xúc không có nửa điểm dao động, giống như quên mất trong phòng nhiều thêm một người.

Hứa Mính Tuy đã sớm chuẩn bị tốt tâm lí, trong mắt hắn đây là tiểu thiếu gia gia đình giàu có, người bệnh bị bệnh tật quấn thân.

Hứa Mính Tuy không giống các phu tử tiên sinh khác, không dạy tứ thư ngũ kinh, hắn tìm cái ghế ngồi ở mép giường, cũng không quan tâm Lục Trường Châu có để ý đến mình hay không.

"Thiếu gia, hôm nay là ngày đầu tiên, ta sẽ không giảng những quyển sách buồn tẻ kia."

"Lục Trường Châu không phản ứng như cũ, chỉ là lông mi nhìn ra ngoài cửa sổ thường run rẩy, không quan tâm buồn vui trên đời.

Hứa Mính Tuy cười cười, suy tư một chút liền mở miệng, "Hơn hai ngàn năm trước, có một quân vương từng dẹp loạn Đông Bắc, sau khi thống nhất đất nước, trong kinh thành của hắn xuất hiện tà thuyết mê hoặc người khác."

Lông mi Lục Trường Châu hơi thay đổi tần xuất chớp mắt, lại trở về bình thường.

Hứa Mính Tuy tiếp tục.

"Nội dung đại khái là, trong kinh thành có một đôi vợ chồng không có con, cơ duyên xảo hợp nhặt được một cô gái trán có chứa ấn kí nữ anh mất nước, điều này sẽ làm diệt quốc. Quốc vương liền hạ lệnh phàm là người trên trán có ấn ký nữ anh đều gϊếŧ hết, không có ngoại lệ, muốn đem tà thuyết diệt quốc này bóp chết từ trong nôi."

"Lúc đó, trong cung của quốc vương đó có một cung nữ, tuổi không lớn, vẫn còn là xử nữ, không biết thế nào lại có thai."

Mới vừa rồi còn không có nửa điểm phản ứng, nghe được Hứa Mính Tuy nói tới đây, liền quay đầu nhìn hắn.

Ánh mắt nhiều ít mang theo một chút cảm xúc.

Hứa Mính Tuy cười, liền tiếp tục kể.

"Cung nữ kia trộm sinh hài tử, lúc sinh ra trán hài tử vậy mà có ấn ký nữ anh, cung nữ không dám giữ lại, liền đem hài tử ném ra ngoài thành. Vừa lúc gặp một đôi vợ chồng dưới gối không có con, tâm sinh thương hại, nghe tiếng hài tử khóc, sợ nàng bị sói hổ ăn mất, liền nhặt về nuôi. Nhưng sợ lệnh của quốc vương, liền đem nữ hài trán mang ấn ký đào vong sang nước khác."

Hứa Mính Tuy nói tới đây, liền không kể nữa.

Lục Trường Châu tính tình biệt nữu, thấy Hứa Mính Tuy không nói, liền nhíu mày, nhưng cũng chỉ là nhíu mày, không muốn mở miệng trước.

Hứa Mính Tuy có đủ kiên nhẫn, cho nên cuối cùng Lục Trường Châu lạnh lùng nói chuyện, "...... Sau đó?"

Hứa Mính Tuy nhìn người cảm thấy hứng thú với câu chuyện xưa của hắn, mở miệng: "Hứa Tiêu, tự Trà Tuy, thiếu gia thì sao?"

Lục Trường Châu liền quay đầu đi, không muốn đáp lời.

Hứa Mính Tuy lại cười cười, hắn biết để dạy dỗ thiếu gia trước mắt không thể một lần là xong, phải chậm rãi từ từ.

Lại kể tiếp chuyện xưa dang dở, "Cung nữ trong vương cung mang thai thế nào? Đó là một sự tình ly kì."

"Mấy trăm năm trước, một vương triều trong những năm cuối cùng, quốc vương háo sắc thành tính, nhưng có chân long hộ mệnh, trong cung thị thϊếp vô số, cung nữ được sủng hạnh lên đến hàng trăm, nhưng thân thể ông ta lại không có nửa điểm hao tổn, được vô số nữ tử truy đón."

Lục Trường Châu ngồi yên chỉ có lông mi run rẩy, đôi mắt u tối nhìn chằm chằm cửa sổ, nhưng suy nghĩ lại bay về phía Hứa Mính Tuy đang giảng truyện xưa.

Lục Trường Châu sẽ chú tâm lắng nghe, sợ sẽ rơi mất một chữ, một cái tình tiết.

Hứa Mính Tuy vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của Lục Trường Châu, thấy cậu có hứng thú liền mở miệng.

"Nếu thiếu gia vẫn muốn nghe, có thể nói cho ta biết tên cùng danh tự không?"

Lục Trường Châu bị phát hiện tâm tư, mím môi, biệt nữu quay đầu đi, "Không muốn......"

Nhưng thiếu gia không rành thế sự, vành tai trắng nõn bị chọc thủng tâm tư nhiễm vài phần màu đỏ, hiển nhiên ngượng ngùng.

Hứa Mính Tuy hiểu rõ với tâm tính người khác, cũng không hề đáp lời.

Hứa Mính Tuy đứng dậy, đi đến giá sách bên cạnh.

Tiểu thiếu gia không thể ra khỏi phòng, tự nhiên không thể giống người bình thường, đọc sách tập viết trong thư phòng.

Lục phu nhân đem văn phòng tứ bảo, sách vở đều chuyển đến trong phòng tiểu thiếu gia.

Trên giá sách đều là tứ thư ngũ kinh, sách cổ sách thuốc.

Đối với tiểu thiếu gia mà nói, quá mức buồn tẻ, không thích hợp dạy cậu học.

Lục Trường Châu không được nghe Hứa Mính Tuy tiếp tục kể, ngược lại nghe thấy bước chân xa dần, liền dùng dư quang liếc người nọ, sau đó quay đầu đi.

Cặp mắt nhẹt nhẽo kia vẫn như cũ không có ánh sáng, nhưng lại nhiều thêm vài phần tò mò, xem như dấu hiệu cực tốt.

Mà Hứa Minh Tuy vô cùng có đủ kiên nhẫn đi dạy dỗ thiếu gia biệt nữu trước mắt, thậm chí hắn còn biết làm thế nào để khiến cho tiểu thiếu gia ham học hơn.

Hứa Mính Tuy phát hiện Lục Trường Châu đang nhìn chính mình, cũng không ngẩng đầu, chỉ tùy tay cầm lấy một quyển sách đương thời "tổng quát lịch sử cổ kim" lật xem, cũng không nói lời nào, không đánh vỡ tâm tính biệt nữu của tiểu thiếu gia.

Cậu chính là một cậu bé bị nhốt trong nhà giam không thấy ánh mặt trời, ngày rộng tháng dài liền dưỡng thành bản tính, đối với hết xảy sự vật ngoài nhà giam, mất đi du͙© vọиɠ tìm hiểu, tự vây chính mình âm u trong một góc.

Cho nên đối với cậu, không phải là giảng tứ thư ngũ kinh phức tạp hay văn tư khó hiểu, mà là kiên trì hướng dẫn cậu nổi lên hứng thú với mọi thứ bên ngoài nhà giam một lần nữa.

Vì sao những tiên sinh khác đều mất công mà về? Bởi vì bọn họ không thể hiểu được ứng xử, đối với sự buồn tẻ không có tính nhẫn nại.

Bỏ qua tiểu thiếu gia mất đi sinh khí trước mắt.

"Ta...... tên Lục...... Dao Lâm, tự trường châu......"

Hứa Mính Tuy nghe được Lục Trường Châu nói chuyện, liền khép lại 《 cổ kim lịch sử tổng quát 》 trong tay, một lần nữa trở lại chỗ ngồi vừa rồi.

"Thiếu gia Trường Châu, tên rất hay."

Lục Trường Châu nhìn Hứa Mính Tuy, nếu đã phải mở miệng, đơn giản có chút tự sa ngã hỏi: "Thế...... Đoạn sau đâu?"

Hứa Mính Tuy không khỏi cười một tiếng, tiểu thiếu gia thật đúng là chấp nhất.

"Thiếu gia rất muốn nghe ta giảng kỳ văn sao?"

Lục Trường Châu vốn không trả lời, nhưng trong lòng lại nghĩ nếu cậu không trả lời, Hứa Mính Tuy có thể không muốn nói chuyện với cậu hay không, giống như những tiên sinh đó dần mất hết kiên nhẫn.

Nghĩ đến đây, hàng mày của Lục Trường Châu liền dính chặt lại với nhau, cảm xúc bất an xuyên thấu thân thể, làm đôi tay nhỏ bất giác túm lấy nửa cái chăn.

Hứa Mính Tuy nhạy bén phát hiện cảm xúc của tiểu thiếu gia, ôn nhu mở miệng trấn an: "Thiếu gia không cần lo lắng, ta đã là tiên sinh của ngươi, đó là một ngày làm thầy, cả đời làm thầy. Thiếu gia không cần lo lắng ta sẽ mất đi nhẫn nại, rời bỏ thiếu gia như những người khác."

Thiếu gia lại lần nữa bị chọc phá nội tâm, lần này cả gương mặt như noãn ngọc đều đỏ ửng, lui đi bệnh trạng tăm tối, hiện ra vài phần sinh động của thiếu niên.

Giống như chậm rãi thoát xác tiến về phía ánh nắng.

"Ta...... Mới không có...... Lo lắng......"

Ngữ khí Lục Trường Châu có chút tức giận.

Hứa Mính Tuy thấy ngón tay nắm chăn của tiểu thiếu gia lỏng ra vài phần, hắn cũng không nói gì.

Đây đã là tiến bộ cực tốt, nghe nói vài vị tiên sinh trước không ai có thể làm tiểu thiếu gia đáp lại dù chỉ một câu, một chữ.