Chương 1

Thiên chiếu những năm cuối.

Hoàng đế ngu ngốc vô nhân tính, chỉ nghĩ thân mình, khiến thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, nạn trộm cướp cực nhiều.

Không ít người, đều sôi nổi khắp nơi tìm kiếm chỗ che chở.

Dương Kỳ Thành là một trong số địa phương ít ỏi còn an ổn.

Trong Kỳ Dương Thành, có một gia đình giàu có, Lục gia.

Lục gia có một công tử, là già rồi mới cầu được, vô cùng nâng niu, yêu quý như trân bảo.

Sinh ra lúc thời thế không ổn, thân mình gầy yếu, rất khó nuôi dưỡng.

Nhưng hiện giờ cũng đã tới tuổi nhược quán, lại vẫn nằm trên giường bệnh triền miên như cũ, không được tự do.

Lục gia lão phu nhân thấy nhi tử buồn bực không vui, cả ngày hậm hực, liền tìm một tiên sinh đã đi rất nhiều nơi, hiểu biết rộng rãi, dòng dõi thư hương đến.

Tiên sinh họ Hứa, tự Trà Tuy.

"Tiên sinh."

Hứa Mính Tuy vừa đến Lục gia, Lục phu nhân liền gọi một tiếng tiên sinh, xem như cho Hứa Mính Tuy đủ mặt mũi.

Hứa Mính Tuy chắp tay, "Lục phu nhân."

Lục phu nhân "Ân" một tiếng, sau đó liền dẫn Hứa Mính Tuy vào nội viện.

"Tiên sinh, thân thể tiểu nhi không khoẻ, không nên ra ngoài, sợ là sau này làm phiền tiên sinh phải qua lại phủ."

Hứa Mính Tuy đã sớm nghe nói Lục gia công tử bệnh tật quấn thân, ra đến cửa phòng cũng cần người đỡ, còn phải khoác áo choàng mũ áo kín mít, một chút gió lạnh một chút ánh nắng cũng sẽ làm Lục gia công tử sinh bệnh, miễn bàn việc học hành.

Nghe nói trước đây cũng đã mời một tiên sinh đến phủ, bất quá bởi vì thân thể quá yếu, căn bản không thể nghe tiên sinh giảng bài, hơn nữa Lục công tử bị bệnh tật dằn vặt, có chút biệt nữu, về sau không thấy tiên sinh đó tới nữa.

Mãi cho đến hiện tại, Lục gia công tử nhược quán, thân thể khá hơn, Lục phu nhân mới nghĩ mời tiên sinh, có lẽ sẽ làm tiểu thiếu gia vui vẻ một ít.

"Không sao."

Hứa Mính Tuy đi theo Lục phu nhân bước vào sân của Lục Trường Châu, vừa tiến vào, Hứa Mính Tuy liền ngửi được mùi thuốc nồng nặc cực kỳ, làm người cảm thấy trong lòng đắng chát.

Toàn bộ sân đều không có nửa phần sinh khí, đến cả nước chảy trong núi giả cũng tràn ngập không khí khô héo tử vong.

Hứa Mính Tuy phỏng đoán, không khí trong sân áp lực như vậy, cũng khó trách vị tiểu công tử này bị ảnh hưởng, tính cách âm trầm cổ quái.

Theo bước chân tiến vào phòng Lục Trường Châu, hắn liền gặp được thiếu niên bệnh tật quấn thân, tính tình cổ quái trong lời đồn.

Thiếu niên ngồi dựa vào đầu giường, tóc tùy ý rối tung trên vai, một thân bạch y bao quanh thân không có nửa điểm sức sống.

Mặt mày tuấn tú biểu tình nhạt nhẽo kia đều là bệnh trạng tối tăm, hai mắt trống rỗng vô thần, không có nửa điểm ánh sáng.

Đôi môi chẳng được mấy phần hồng hào mà yếu ớt như gốm sứ, chạm một cái là vỡ tan.

Gương mặt kia tái nhợt như tuyết, không giống màu da của người bình thường, rồi lại có chút mỹ cảm quỷ dị, làm người hoàn toàn không thể rời mắt.

Đôi tay tinh tế, xanh nhạt như ngọc ôm chén thuốc, Hứa Mính Tuy đứng ở cửa cũng có thể ngửi được mùi vị chua xót cực hạn của nó.

Có lẽ là thói quen thành hàng năm, mặt mày tiểu công tử không hề nhăn một chút nào, uống hết chén thuốc một cách sạch sẽ.

Nước thuốc còn dư thong thả từ khóe miệng chảy xuống hàm dưới, dường như lại nhiễm vài phần hương khí mê người.

Lục phu nhân lập tức đi đến mép giường, dùng khăn trong tay lau nước thuốc bị tràn ra, ánh mắt đều là đau lòng.