Thứ nhất là thử vận may, thứ hai là linh hồn trong kiếm sau khi rời khỏi thân kiếm không thể tồn tại, có lẽ sẽ ký thác ở trong thân kiếm khác.
Kiếm linh của nàng cũng không phải là nhân vật đơn giản, nếu có thể tìm trở về thì không thể tốt hơn được nữa.
Sư Vân Tịnh nghĩ như vậy, trên tay đã bấm một đạo linh phù, thông báo cho đệ tử thủ vệ của Kiếm Mộ mau chóng mở cấm chế ra.
Hắn làm xong hết thảy liền ngẩng đầu, vừa hay đυ.ng phải tầm mắt của Ngu Thù.
Đôi mắt thiếu nữ mơ hồ rơm rớm, vô tội như nai con, lại bởi vì khóe mắt nhọn sắc bén như cắt đứt sự nhu nhược. Khi nhìn về phía người khác phảng phất như đang cất giấu một loại âm thanh nào đó, không thể nói thành lời.
Sư Vân Tịnh cảm thấy kỳ quái: "Vì sao lại nhìn ta như vậy?"
Sau khi hỏi lại chợt nhớ đến ánh mắt này của tiểu sư muội hình như hắn đã từng thấy qua vài lần.
Năm Ngu Thù chín tuổi, vô tình nhìn thấy một con hươu bị mổ bụng ở trong rừng.
Ruột của hươu rơi vãi đầy đất, đã sắp chết, lại không biết vì sao vẫn kiên cường chưa tắt thở.
Khi đó nàng cũng nhìn con hươu như vậy.
Khi nàng mười hai tuổi, đi cùng sư tôn nhập vào thế gian.
Chính quyền của Nhân hoàng rung chuyển, năm đó số lưu dân chỉ tăng mãi không giảm, có người thấy họ là tiên khách, liền ôm hài tử sắp chết quấn trong tã lót cầu xin hắn làm phước.
Sư tôn bị quấn lấy, chỉ nhìn thoáng qua liền nói: "Căn cốt đều thiếu, cũng không phải là tiên tài. Tử khí nhập thể, không thuốc cứu chữa."
Sư Vân Tịnh thầm nghĩ xuất thân của tiểu sư muội cũng là lưu dân, có lẽ sẽ xúc động, vì thế lặng lẽ dìu Ngu Thù đi qua.
Ánh mắt này giống khi đó như đúc.
Sau này Sư Vân Tịnh phát hiện ra, đây cũng không phải ánh mắt thương xót, cũng không phải đau lòng.
Tiểu sư muội đơn thuần chỉ vì nhìn thấy vật sắp chết sẽ lộ ra một loại ánh mắt khác mà thôi.
Hôm nay, ánh mắt nàng nhìn vật sắp chết đó lại rơi vào trên người hắn.
Sư Vân Tịnh mơ hồ cảm thấy bất an, nhưng cũng không suy nghĩ thêm nữa.
Hắn muốn làm giảm bớt không khí bí bách, nửa đùa nửa thật nói: "Ánh mắt này của ngươi là gì? Sao giống như nhìn thấy ta đã chết rồi thế?"
Sư Vân Tịnh chưa trọng sinh, hoàn toàn không biết những cực khổ sau này.
Vì thế hắn hoàn toàn không ý thức được một câu nói thuận miệng này của mình vậy mà lại đoán trúng phóc.
Ngu Thù ý thức được.
Vì vậy biểu tình của nàng ngay lập tức thay đổi khó mà che giấu được, há miệng ra lại khép vào, cuối cùng lại rơi vào im lặng: "…"
Không hổ là đại sư huynh, trình độ nhạy bén đã đạt đến một cảnh giới khác.
Nhưng lời nói của hắn đã sai.
Nàng nhẹ giọng nói: "Không, sư huynh, so với chết ngươi còn thảm hơn."
…
Chuyến đi tới Kiếm Mộ nhất định là phí công.
Là một kiếm tu, mất đi kiếm bản mệnh tất nhiên là trong lòng vô cùng đau đớn.
Ngu Thù còn nhớ rõ khi đoạn bạch kiếm bị vỡ vụn, kiếm linh cũng lần đầu hiện ra hình dạng thật.
Đó là một vị kiếm sĩ đội nón cói mặc bạch y xa lạ, cười một tiếng gần như không thể nghe thấy rồi sau đó tan rã biến mất cùng với thân kiếm.