Chương 7

Vẻ mặt đại sư huynh đầy sự bất đắc dĩ và ân cần.

Cõi lòng Ngu Thù đầy sự hỗn độn cùng chột dạ.

Từ khi Ngu Thù nhận thức được sư môn của nàng thật ra xuất phát từ một quyển tiểu thuyết, còn nàng là người ba chiều duy nhất thì tâm lý đã biến hóa khác xa trước đây.

Nàng rất khó có thể lấy lại thái độ tự nhiên như trước đó để đối mặt với Sư Vân Tịnh.

Thấy gương mặt xinh đẹp của hắn, những câu chữ hoang da^ʍ vô độ ở trong đầu kia của nàng lại bắt đầu không tự chủ được kêu gào.

Mặc dù chỉ có bản thân nàng nghe thấy được, nhưng trong những câu chữ nặng nề đó chứa đựng dụng tâm hiểm ác, cũng làm cho nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng…

[Quạt ngọc bạch cốt rơi trên cổ vai trắng noãn của thiếu niên, cắt qua mang theo những hạt máu màu đỏ tươi. Sư Vân Tịnh cắt chặt răng, tiếng thở dốc đứt quãng phát ra từ trong cổ họng.]

[Trong địa cung rộng rãi, có thể chứa hơn mười người. Dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, chỉ có Sư Vân Tịnh là sạch sẽ.

Hắn nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy giờ phút này là thời điểm đáng chết đi nhất, nhưng lại bị phù chú cưỡng chế không cho phép tự tìm cái chết, giống như một con chó bị bóp chặt cổ, bị một nguyên do không rõ khống chế, phát ra âm thanh cầu xin thương xót mà ngay cả chính hắn cũng cảm thấy thật ghê tởm.]



Sự ác ý ở trong văn tự gần như tràn ra.

Hốc mắt Ngu Thù không tự chủ được run rẩy, lông mi giống như bị gió bão cuốn qua, dùng hết sức giãy dụa, tránh khỏi sự điêu tàn.

Những câu chuyện cũ làm kinh sợ lòng người này thật sự đã xảy ra sao?



Mặc dù "Kéo Thiếu Niên Tiên Quân Xuống Thần Đàn" chủ yếu để ‘giẻ lau’ Sư Vân Tịnh trở thành nhân vật tiểu thuyết để bán, ngôn ngữ ăn chơi trụy lạc, làm thu hút người đọc đều là chuyện nằm trong dự liệu.

Nhưng nếu như là kiếp trước…

Sư Vân Tịnh: "Tiểu Ngu?"

Thấy nàng không có phản ứng, lại nghiêm giọng gọi: "Ngu Thù!"

Ngu Thù phảng phất như linh hồn vừa trở về, cả người run lên, đột nhiên phục hồi lại tinh thần.

Nàng không phải là người dễ xúc động, vậy mà vừa rồi lại bất tri bất giác thất thần ở trước mặt Sư Vân Tịnh. Điều này là chuyện tối kỵ của tu tâʍ đa͙σ.

Nàng nào dám để Sư Vân Tịnh đoán ra được nàng đang suy nghĩ cái gì, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi đại sư huynh, hôm nay ta quá mệt mỏi."

Sư Vân Tịnh nghe vậy sắc mặt liền có chút hòa hoãn.

Tuy rằng sư muội này bình thường cà lơ cà phất, không đứng đắn gì cả, nhưng trên phương diện tu hành cơ hồ không để cho ai phải lo lắng.

Cũng chỉ có chuyện mấy ngày trước Ngu Thù mất kiếm, đến nay vẫn chưa chọn được cái mới, mà hội võ với Triều Thiên Tông lại đang gần ngay trước mắt nên lúc này mới phải nhờ hắn tìm kiếm kiếm pháp mà phàm kiếm cũng có thể thông dụng.

Kiếm nhận kiếm pháp thì mới có thể hiện ra uy lực tận cùng.

Mấy ngày trước bản mệnh kiếm của Ngu Thù bị gãy lìa ngoài ý muốn, kiếm linh ở trong kiếm không rõ tung tích. Trong khoảng thời gian ngắn muốn tìm lại linh kiếm phù hợp khó như lên trời.

Sư Vân Tịnh hiểu được những điều này, nhưng hắn vẫn muốn đưa Ngu Thù đi đến kiếm mộ tìm một chuyến.