Chương 47

Ngu Thù: "Hắn chưa phạm tội gì, chúng ta không có thể nhốt đại sư huynh lại được. Hơn nữa, chắc chắn sư tôn sẽ không quan tâm tới chuyện này, dù có nói ra, liệu hắn có tin không? Đây là vị sư tôn mà chúng ta một năm còn không gặp được ba lần."

Triển Sơ Bạch: "Cũng đúng."

Sở Tranh Tranh: "... Vậy tiểu sư muội có ý kiến gì khác không?"

Ngu Thù lắc đầu, trong lòng nàng vô cùng lo lắng, bắt đầu gảy vào kết giới ở bên cạnh. Sau khi kết giới bị gảy ra một cái lỗ cực lớn, nàng vỗ tay một cái thật mạnh: "Có rồi, ta có ý này!"

Triển Sơ Bạch sợ tới mức tóc gáy dựng thẳng, hắn lập tức lấp kín kết giới lại: "Cẩn thận! Đừng chọc lung tung vào kết giới của ta, người nằm ở trên tháp kia sẽ nghe được."

Ngu Thù vẫy tay, ra hiệu bọn họ tới gần mình: "Tam sư tỷ, bình thường tỷ đọc rất nhiều thoại bản, đã từng đọc loại thể loại này bao giờ chưa?"

Sở Tranh Tranh: "Sao chỉ nói có một nửa thế? Ngươi phải nói rõ là thể loại nào, ta mới có thể trả lời ngươi được."

Ngu Thù: "Thể loại cứu rỗi.".

Hai người kia đều im lặng.

Sở Tranh Tranh là người xuyên không, nàng đương nhiên hiểu được ý nghĩa của từ này, chỉ là nàng không thể nào liên hệ được từ này với tình cảnh ngoài hiện thực.

Còn người quê mùa đồng thời có sở thích giống như nam nhân trung niên là Triển Sơ Bạch thì cảm thấy vô cùng xa lạ với từ ngữ hoàn toàn mới mẻ này..

Hắn hỏi: "Đó là thứ gì?

Ngu Thù: "Một thể loại thoại bản."

Nàng nói: "Một nhân vật chính chịu đủ mọi đau khổ, trái tim vỡ nát, còn có thể có nhưng sở thích xấu xa như tự ngược đãi bản thân, ngược đãi người khác, gϊếŧ người phóng hỏa, nói tóm lại là kẻ mặt người dạ thú, làm xằng làm bậy! Lúc này, một nhân vật chính khác sẽ xuất hiện, ủ ấm trái tim đã vỡ nát của hắn, chấn chỉnh lại những sở thích xấu xa của hắn, sau đó còn có xác suất cao trở thành người thân thiết nhất với hắn, đây được gọi là văn cứu rỗi."

Triển Sơ Bạch: "Ồ!"

Sở Tranh Tranh tỏ vẻ đồng ý với cách nói của Ngu Thù, nàng quay đầu nhìn Triển Sơ Bạch: "Không thấy tiểu sư muội nói rất hay à, ngươi ồ gì thế?"

Hắn nói: "Nhân vật chính thứ nhất này có nhiều sở thích xấu xa như vậy, quả thật là một đại ma đầu!"

Sở Tranh Tranh đưa ngón trỏ lên lắc lắc, cười nói: "Ngươi không hiểu à, thứ chúng ta muốn chính là hiệu quả như vậy! Nhân vật chính thứ nhất tàn nhẫn, khát máu, gϊếŧ người như ngóe, nhưng những người đó đều là người ngoài. Một nhân vật chính khác lại trở thành ánh sáng duy nhất trong cuộc đời của hắn, người này chắc chắn có thể sống, so sánh như vậy đã hiểu ra chưa?"

Triển Sơ Bạch: "Cho dù có thể giữ mạng, cũng vẫn rất nguy hiểm, lỡ như tên ma đầu đó là một kẻ biếи ŧɦái vặn vẹo, thích tra tấn một nhân vật chính khác..."

Ngu Thù và Sở Tranh Tranh nghe vậy, sắc mặt đồng thời thay đổi, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng, Ngu Thù mở miệng: "Ngươi nói đúng, chuyện này rất nguy hiểm, nhưng có vài người lại thích như vậy. Mặc dù bản thân ta không đề xuất việc yêu đương bạo lực, nhưng cũng không tránh được sẽ có người thích điều đó, người trong nghề gọi thể loại ban đầu tra tấn, sau đó lại hối hận không kịp là..."

Sở Tranh Tranh: "Hỏa táng tràng!"

Ngu Thù gật đầu.

Triển Sơ Bạch không thể hiểu được, nhưng điều này có tồn tại nghĩa là nó hợp lý, hắn lựa chọn tôn trọng.

Dù gì đi nữa, người bị tra tấn cũng là một nhân vật chính khác, chứ không phải hắn. Người ta vốn thích như vậy

Hắn nói: "Ta đã hiểu được đại khái, nhưng chuyện này thì liên quan gì với đại sư huynh của chúng ta?"

Ngu Thù trả lời như thật: "Liên quan rất lớn. Các ngươi không cảm thấy nhân thiết của đại sư huynh chúng ta rất giống nhân vật chính thứ nhất à?"

Triển Sơ Bạch lập tức phủ nhận: "Không thể nào, đại sư huynh đầu đội trời chân đạp đất, chắc chắn không phải là kẻ biếи ŧɦái thích ngược đãi người khác."

Ngu Thù đẩy hắn một cái, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, nói: "Ai nói điều này với ngươi chứ! Ta đang nói tới người mới trùng sinh quay về, sắp phải nhập ma kia kìa. Ai mà biết được liệu người kia có đang đè nén sự biếи ŧɦái hay không."