Trần Viễn mỉm cười nhìn Tướng Quân ,ngay lúc đó Tướng Quân bất mãn nhảy dựng lên.
Nó cố gắng kéo ống quần của Trần Viễn, muốn kéo anh ta cùng nhau đi trả thù.
"Mày cũng thù dai ghê, nhưng mà cũng đúng, bây giờ nông trường này của ta càng ngày có nhiều linh khí, vật gì cũng đều chạy tới đây, ta sợ sau này sẽ ngày càng thêm phiền phức."
"Nếu không thì để lại lứa heo rừng đi , sau đó chúng cũng có thể trông nhà giúp chúng ta."
Trần Viễn cảm thấy điều này rất đúng, đúng lúc ngự thú sư của anh giỏi như vậy, chắc là có thể thu phục Dã trư vương này.
Anh ta cười vỗ đầu Tướng Quân nói: "Đi thôi, xuất phát thôi, ta đi báo thù cho may ngay bây giờ."
Ngay lúc đó Tướng Quân kêu lên một cách vui mừng : "Oan oan oan."
Trần Viễn cười khúc khích, sau đó mang theo hàng chục triệu con ong và bắt đầu tìm kiếm lợn rừng.
Bên trong núi rất tối, nhưng Trần Viễn hoàn toàn không quan tâm, thậm chí còn không mang theo đèn pin.
Bởi vì sau khi cơ thể anh ta cường tráng hơn, năm giác quan của anh ta cũng được nâng cao rất nhiều , ở trong đêm tối cũng giống như là ban ngày, không một tiếng động nào là có thể thoát khỏi mắt anh.
Lúc này trong đầu anh ta chỉ nghĩ làm cách nào để thu phục con lợn rừng to lớn này, ngoài ra anh không có suy nghĩ
gì khác.
Anh ta không ngờ tới sương mù hôm nay lại dày đến như vậy, rất nhanh đã bao trùm toàn bộ nông trường.
Trần Viễn không hề phát hiện ra trong đầu mình đã xuất hiện thêm một chuỗi văn tự, cách một tiếng nữa Sùng Trinh sẽ đến.
Khi màn đêm buông xuống, ba người Tần Thủy Hoàng và Phù Tô đã không còn kinh ngạc nữa rồi, họ đến nông trường của Trần Viễn một cách quên thuộc.
"Tiên sinh, chúng tôi đến đây đã làm phiền rồi."
"Tối nay ăn gì thế?"
Tên sành ăn Vương Bôn cười vui vẻ nói.
Nhưng sau khi gọi mấy tiếng lại vẫn không ai trả lời hết.
Trần Viễn cũng không hề đi ra, điều này khiến mọi người rất là sửng sốt.
Chuyện gì đang xảy ra thế này , đêm nay Trần Viễn không ở nhà sao?
“Phụ vương , không lẽ hôm nay tiên nhân ra ngoài rồi?” Phù Tô cau mày nói: “Hôm nay sương mù có chút dày”.
Đám người Tần Thủy Hoàng khẽ gật đầu, lúc này bọn họ cũng cảm giác được sương mù dày đặc lúc này quả thực có chút khác biệt so với ngày hôm qua.
Ngay khi họ nhìn chằm chằm xung quanh thì thấy một người đàn ông mặc áo choàng rồng vàng bước ra từ trong đám sương mù, ông ta nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác, như là nhìn thấy cái gì đó, ông ta rất nhanh liền nhìn thấy ba người Tần Thủy Hoàng.
Ông ta cảnh giác dừng bước chân lại, sau đó cau mày nói: "Các ngươi là ai, tại sao ta lại ở đây, tại sao trong đầu trẫm lại xuất hiện một chuỗi văn tự?"
“Trẫm, ông cũng xứng để xưng trẫm?” Tần Thủy Hoàng nghe được lời của người đàn ông này, tức giận nói: “Trên đời không có một vị vua nào, ngoài quả nhân, ở Hoa Hạ mà lại còn có người nào dám tự xưng trẫm, ông đang tìm chết sao ? "
"Làm loạn, ta sẽ gϊếŧ ông ngay bây giờ!"
Vương Bôn rút kiếm muốn chém tên này, dám xưng trẫm trước mặt Tần Thủy Hoàng, chưa từng xuất hiện trên cõi đời này bao giờ.
Sùng Trinh lúc này mới có chút hoảng hốt và cảm thấy trong đầu có chút choáng váng.
Đêm nay, sau khi ông ta xử lý xong tấu chương, Cung Đại Minh của bọn họ đột nhiên bị sương mù bao quanh và trong đầu ông ta đột nhiên xuất hiện một dãy số, trong đó nhắc nhở bản thân phải chuyển dịch vào cõi thần tiên.
Sau khi Sùng Trinh xác nhận dịch chuyển tức thời thì ông ta đã xuất hiện ở đây, đồng thời nhìn thấy hai người đàn ông to lớn đang tức giận trước mặt.
Ông ta đã ngây người một lúc lâu mà vẫn chưa hoàn hồn.
Đây là đâu, đây có phải là chốn thần tiên sao?
"Phụ vương, Thông Vũ Hầu, chờ một chút, người này có lẽ cũng là do tiên nhân mời tới, chúng ta vẫn không nên tùy tiện xảy ra xung đột, nếu không, sẽ chọc giận tiên nhân."
Sau khi Tần Thủy Hoàng nghe xong, lạnh lùng nói: "Cũng đúng, Thông Vũ Hầu, ngươi hãy cất vũ khí đi."
Vương Bôn gật đầu và cất thanh kiếm đi, nhưng ánh mắt của hắn ta vẫn rất là không tốt và nhìn chằm chằm vào Sùng Trinh, như thể ông ta đã ta xúc phạm hắn vậy.
Sùng Trinh cũng ngây người ra.
"Đây là cõi thần tiên sao? Các ngươi là ai, trẫm là vua của nhà Minh Sùng Trinh, các ngươi là tiên nhân sao?"
"Hoàng đế Sùng Trinh, không lẽ đây là vị hoàng đế cuối cùng của nhà Minh trong lời nói của tiên nhân không?"
"Chắc đúng là gã này rồi . Tiên nhân từng nói rằng vị hoàng đế Sùng Trinh khi chết rất xấu hổ, Lý Tự Thành gϊếŧ vào Kinh Đô rồi bị treo cổ chết trên một ngọn đồi nhỏ. Không ngờ bộ dạng lại trông như thế này . "
"Hóa ra là một ông vua mất nước à."
Ngay lúc đó Tần Thủy Hoàng đã biết ngay nguồn gốc của Sùng Trinh.
Khi xác định được gã này là vị vua cuối cùng của người Hán, sự tức giận trong mắt Tần Thủy Hoàng cũng đã biến mất mà ngược lại ông ta vô cùng thương cảm.
Là tiền bối của chế độ đế quốc, trong lòng ông ta có cảm giác như là nhìn thấy hậu bối của mình, cho nên đương nhiên là không có chút ý thù địch nào rồi.
"Vị vua cuối cùng của nhà Minh?"
"Trẫm vậy mà sẽ treo cổ tự tử?"
"Không, không thể nào, gã Lý Tự Thành này vậy mà sẽ gϊếŧ vào Kinh Đô sao?"
Sùng Trinh hét lên trong sự hoài nghi, ông ta cảm thấy mình đang nằm mơ vậy và đến đây một cách kỳ lạ , ở đây còn có một người tự xưng là trẫm và nói ông ta ta là vị vua mất nước.
Rốt cuộc đây việc gì vậy?
"Ôngi không cần phải hoảng hốt, đây không phải là trong mơ, chúng ta đang ở trong cõi thần tiên tiên nhân. Hôm nay tiên nhân đi ra ngoài rồi , chúng tôi cũng là đến đây làm khách."
"Ngoài ra, ta là Hoàng đế Tần Thủy Hoàng của nhà Tần. ngươi chắc là biết điều này. Đây là con trai ta Phù Tô và còn đây là Thông Vũ Hầu Vương Bôn."
"Vua Tần Thủy Hoàng?"
"Đây, không thể nào đâu."
Sùng Trinh bị sốc lần nữa, rồi tự véo mình một một cái thật mạnh và ông ta đã chắc chắn rằng những điều trước mắt mình không phải là một giấc mơ.
Ông ta thật sự đã đến một nơi xa lạ như vậy, mọi thứ ở đây đều rất tươi mát, trong không khí còn có một mùi tươi mát, hít một hơi khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Đây có thực sự là cõi thần tiên sao?
“Nhà Tần chẳng phải đã diệt vong hơn hai ngàn năm rồi sao?” Sùng Trinh ngạc nhiên kêu lên : “Ngài, ngài là Tần Thủy Hoàng? Hừ, có chứng cớ gì không ? Ta không tin.”
Vương Bôn bực mình nói: "Ta không quan tâm ngươi có tin hay không. Đây là cõi thần tiên. Tiên nhân có thể biết lịch sử trên dưới năm nghìn năm, để ngươi tới đây còn có chuyện gì là không thể? Đúng là gã ngu ngốc."
"Được rồi, Vương ái khanh, đang nói gì vậy, người ta cũng là vị vua, đừng có như vậy, Sùng Trinh tới đây ngồi đi, tiên nhân đã ra ngoài rồi, ngươi có thể chờ cùng ta."
"cái này?"
Sùng Trinh đột nhiên chần chừ và đến bây giờ ông ta đã nửa tin nửa ngờ rằng điều kỳ diệu như vậy cũng chỉ có tiên nhân mới thể làm được.
Do dự một lúc, Sùng Trinh tùy ý ngồi vào nông trường.
Sau khi một mọi người ngồi xuống, Sùng Trinh bắt đầu quan sát ba người Tần Thủy Hoàng một cách kỹ lưỡng, muốn thông qua quan sát để phán đoán đây có phải là một trò lừa đảo hay không.