“Thiếu gia, nhanh, tiểu thư và phu nhân đã cãi nhau hơn 15 phút rồi!”
Sở Minh Thành rảo bước nhanh, theo sau là người hầu thân cận chăm sóc Thi Hàm. Dù vội đến mức tim sắp nhảy ra ngoài nhưng hắn không thể chạy, xung quanh còn có những người khác, thể diện bắt buộc phải giữ.
“Mày là cái thứ vô dụng! Tao sinh mày ra có tác dụng gì? Chỉ có một đứa nhãi ranh cũng đánh không lại, địa vị của tao trong cái nhà này đều bị mày hủy hoại hết rồi! Đã gãy chân sao không chết luôn đi, thứ phế vật!”
“Bà câm miệng! Bà lấy tư cách gì nói tôi, bà nghĩ bà là ai? Cái thứ ngu xuẩn luôn nghĩ mình thông minh như bà, có chết cũng không làm nên tích sự gì đâu!”
“Mày…mày…tao là mẹ mày! Mày không giúp được thì chết đi, đừng làm vướng chân con trai tao. Tao nói cho mày biết, bây giờ mày chỉ là phế vật vô tác dụng…”
“Cút! Bà cút đi cho tôi! Bà xứng làm mẹ sao? Cút ngay! Cái thứ như bà mới nên chết đi”
Sở Thi Hàm tức giận, điên cuồng lấy đồ bên cạnh ném vào người Alarice. Bình hoa, đồ gỗ,…tất cả những gì trong tầm nay đều trở thành vũ khí của cô. Alarice cũng tức giận nhưng vẫn sợ bị thương, đứng ra xa tránh né đồ vật, bình hoa ném xuống sàn vỡ thành nhiều mảnh, một mảnh sứ sượt qua chân Alarice để lại 1 đường dài, màu đỏ từ từ chảy xuống.
Bà ta nghiến răng ken két, tức giận mặc kệ đồ vật bay về phía mình, rảo bước đến gần Thi Hàm giơ tay lên muốn tát cô. Cánh tay giơ lên liền bị một lực thật mạnh chặn lại, Sở Minh Thành nhíu mày cáu giận nhìn Alarice và căn phòng bừa bộn. Hắn ta siết chặt tay bà ta, dùng lực đẩy sang 1 bên, tách khỏi Thi Hàm rồi chắn trước mặt cô.
“Đưa phu nhân về phòng, không có lệnh của ta không ai được phép mở cửa”
“Con dám làm vậy với ta? Ta là mẹ con!”
Người hầu bước vào nhanh chóng cưỡng ép Alarice rời đi trong bực tức. Bà ta giật tay khỏi người hầu, thẳng lưng bước đi.
“Đừng động vào người ta, lũ bần tiện chúng mày là cái thá gì!?”
Không gian bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng, căn phòng sang trong, kiêu sa trở thành bãi chiến trường. Thiếu nữ vốn xanh xao, gầy yếu, tức giận đến đỏ cả mặt, ánh mắt tràn ngập căm hận lấn át lý trí.Không cho người lập tức vào dọn, Minh Thành quỳ 1 gối đối diện Thi Hàm, dịu giọng an ủi.
“Thi Hàm, đừng tức giận, bác sĩ đã nói rồi, em phải nghỉ ngơi đầy đủ, không được kích động. Mặc kệ người khác nói gì, có anh ở đây không ai dám động vào em”
Thi Hàm: “…”
Minh Thành ngần ngại đôi chút rồi lên tiếng: “Thi Hàm, em phải nghỉ ngơi thật tốt. Anh sẽ chuyển em đến biệt thự trên núi, ở đó không khí trong lành, thoáng mát, thích hợp để em tịnh dưỡng. Mọi việc ở đây giao cho anh, em chỉ cần an tâm nghỉ ngơi, mau chóng hồi phục”
Thi Hàm trừng mắt hung dữ nhìn Minh Thành, rút tay khỏi tay anh, dùng hết sức đẩy anh thật mạnh nhưng chỉ khiến Minh Thành hơi ngửa người, chân vẫn không dịch chuyển. Thi Hàm tức giận đấm mạnh vào người anh la hét.
“Anh cũng cho rằng em vô dụng, coi thường em đúng không? Cả anh cũng muốn bỏ em!? Mấy người đều là lũ khốn nạn, cút! Cút hết. Tôi không cần sự thương hại của mấy người! Cút,…”
Minh Thành vội vàng giữ chặt hai tay Thi Hàm đang đánh loạn xạ, sợ cô sẽ làm mình bị thương, âm lượng đột nhiên hạ thấp.
“Sở Du Duyệt chết rồi”
“Chết…chết rồi? Làm sao có thể…”
Thi Hàm đã không còn tức giận nhưng lại trở nên hoảng loạn, không tin vào tai mình. Minh Thành tiếp tục nói.
“Cô ta đắc tội ai em không biết sao?”
Thi Hàm lập tức nghĩ đến ai đó, sắc mặt hết xanh lại đỏ, rồi chuyển sang tối sầm, cúi gằm mặt, hai tay siết chặt hằn lên gân xanh. Minh Thành muốn lên tiếng liền bị cô chen ngang.
“Anh…anh giúp em, gϊếŧ cô ta. Nhất định phải gϊếŧ cô ta, nếu không…cô ta nhất định sẽ gϊếŧ em. Anh cứu em, em không muốn chết. Gϊếŧ cô ta rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Đúng vậy, tất cả là tại cô ta…anh, cầu xin anh gϊếŧ cô ta. Em chưa từng cầu xin anh bất cứ chuyện gì, đây là lần đầu tiên. Anh…giúp em…gϊếŧ cô ta”
Thi Hàm nắm chặt lấy tay Minh Thành, ánh mắt bối rối, hoảng loạn, rõ ràng vô cùng hoảng sợ, thần trí đã không còn rõ ràng.
Minh Thành đau lòng nhìn em gái hắn hết mực yêu thương, cố gắng cười gượng, gật đầu, đưa tay xoa đầu cô.
“Được, anh giúp em”
- - -
“Đồ phế vật, tất cả là tại mày, đều tại mày! Mày muốn chết thì chết một mình, kéo Minh Thành theo làm gì!? Mày…con đĩ…thứ ti tiện, Minh Thành mà sảy ra chuyện gì thì mày cũng đừng hòng sống”
Alarice đột nhiên xông vào phòng, phi thẳng đến giường Thi Hàm tát cô một cái váng trời. Thi Hàm cáu giận, cầm đèn bàn ném về phía bà ta, hét lên.
“Bà nói ai ti tiện, cái thứ như bà sao còn chưa chết, ở đây gào rống như chó điên cho ai xem? Tôi nói cho bà biết, bà không là cái thá gì cả, tôi có thể gϊếŧ bà bất cứ lúc nào, bảo quản mạng sống của mình cho tốt, thứ tiện nhân!”
“Mày! Mày liên lụy Minh Thành chưa đủ sao, còn muốn hại chết nó!? Thứ sao chổi, mày sống đến từng này có ích gì, đã không làm việc còn có mặt mũi sống sao? Mày không biết nhục à?” Alarice chỉ vào mặt Thi Hàm, lớn giọng.
“Cút! Ném bà ta ra ngoài ra tôi! Cút khỏi tầm mắt tôi”
Rất nhanh có người đến lôi Alarice ra ngoài, mà Adam - cánh tay trái của Minh Thành cũng đến tìm Thi Hàm, lạnh nhạt nói.
“Tiểu thư, chúng tôi đến đưa cô đến biệt thự trên núi, mọi thứ thiếu gia đã chuẩn bị sẵn, cô chỉ cần chuyển đến. Ở đó sẽ có người hầu, bác sĩ chăm sóc cho sức khỏe của cô”
Thi Hàm nhíu mày nhìn Adam, người này trước giờ chỉ nghe theo lời anh trai, ngay cả cô cũng không thể sai khiến, sao hôm nay tự dưng…
“Anh trai ta đâu?”
Adam mặt không biến mắt, nói: “Thiếu gia tạm thời có việc không thể về. Tiểu thư, chúng ta phải đi thôi”
“Nói! Anh của ta đâu? Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Thi Hàm gào lên, tức giận đập chăn, trừng mắt nhìn Adam. Hai ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhau, Adam cuối cùng chọn cách nói thật.
“Xe thiếu gia mất khống chế lao xuống núi, hiện tại chưa tìm thấy tung tích. Hơn nữa, bên dưới là địa bàn của gia tộc Chidoris, chúng tôi cũng không dám náo động”
Nước mắt Thi Hàm đột nhiên rơi xuống, lấp lánh như trân châu ngọc bảo, nhìn Adam như muốn tìm chút dấu hiệu của lừa đảo, mong muốn chỉ là lời nói đùa, không phải sự thật.
Adam quay mặt đi chỗ khác, tránh ánh mắt hoang mang, ngờ vực mang theo chút kinh ngạc, bất lực của Thi Hàm. Anh ta không nói dối, đây là sự thật.
Thi Hàm ngây ra nhìn những giọt nước mắt trong suốt rơi trên tay mà ngơ ngác, vì sao tim cô ta lại đau như vậy?
Như bị bàn tay bóp chặt, nhói lên từng cơn. Cảm giác này thật khó chiu!
Vì sao cô ta không muốn khóc, nhưng nước mắt không khống chế được cứ rơi là thế nào?
Giây sau cô đột nhiên vung chăn, vội vã với lấy xe lăn bên cạnh suýt nữa ngã xuống giường, Adam nhanh tay giữ xe lăn cố định giúp Thi Hàm ngồi ngay ngắn.
“Tiểu thư muốn làm gì?”
“Đến chỗ Ngũ gia, nhanh!”
Adam bất lực đành làm theo lời Thi Hàm, đẩy cô đến trước cửa phòng Sở Liên Dực, rồi đứng ở ngoài. Thi Hàm tự mình đẩy cửa tiến vào.
Sở Liên Dực đeo kính ngồi trên bàn làm việc, nét mắt có 7 phần giống Minh Thành. Ông ta ngẩng đầu nhíu mày nhìn, Thi Hàm còn chưa lên tiếng, Sở Liên Dực đã gắt.
“Vì sao không gõ cửa?”
“Ngũ gia, xin thứ lỗi. Có việc gấp, con mới đến tìm người”
Sở Liên Dực đặt bút, tháo kính, dựa lưng vào ghế, phất tay: “Nói”
Thi Hàm luôn sợ người đàn ông này, đứng trước khí thế áp bức, cô ta luôn cảm thấy bản thân yếu kém, sợ hãi nhún nhường nhưng lần này lại khác, cô ta mất hết rồi, không thể mất cả người quan trọng nhất.
“Ngũ gia, cầu xin người cứu Minh Thành. Con biết với quyền lực của người, có thể rất nhanh tìm thấy anh ấy, ngũ gia…”
“Câm miệng. Chết thì chết, cũng không phải chuyện gì to tát”
Sở Liên Dực chắn ngang lời cô, chán ghét lên tiếng. Anh ta liếc nhìn Thi Hàm tròn mắt, ngỡ ngàng, ánh mắt sắc lạnh, không chút thương xót.
“Sở Minh Thành với ngươi là cùng mẹ khác cha, đến tư cách mang họ Sở ngươi còn không có, đừng đứng đây làm bẩn mắt ta”
Thi Hàm cúi đầu, tròn mắt, cô hoàn toàn không biết chuyện này. Sở Liên Dực lại cất giọng chế giễu.
“Đã bảo hắn ta xử lí ngươi nhanh gọn, lại nhất quyết không chịu, còn ra sức bảo vệ, không nghe lời thì đây là cái giá phải chịu. Ngươi thì có gì tốt? Hành sử ngu xuẩn, tùy ý, kiêu ngạo, đắc tội không ít người, là một phế vật điển hình”
Thi Hàm; “…”
“Ngươi cảm thấy ngươi tài giỏi lắm à? Trở thành phế vật, mất đi quyền lực cũng không ai dám tìm ngươi gây sự. Người muốn ngươi chết còn xếp hàng dài, muốn lật đổ Minh Thành kìa. Thật không hiểu nổi vì sao Minh Thành có thể kiên nhẫn bảo vệ thứ vô dụng như ngươi lâu như vậy? Không phải chỉ chết 1 người thôi sao. Hai người các ngươi đều là lũ ngu xuẩn!”
Thi Hàm quả thật đắc tội không ít người, từ khi bị gãy chân cô ta luôn không ra ngoài, chỉ quanh quẩn trong phòng, mọi tin tức đều được người thân cận báo cáo, hoàn toàn không biết thế giới bên ngoài xảy ra chuyện gì.,
Cô ta luôn chán ghét cuộc sống nhàm chán, vô vị, luôn tìm cách gây náo loạn rồi bỏ đi, mà không hay biết, cuộc sống của cô là đổi từ những đêm thức trắng, an nguy của người cô yêu thương nhất.
Có Minh Thành âm thầm bảo hộ phía sau, giúp cô ta gánh vác mọi chuyện, Thi Hàm mới có thể sống yên ổn đến ngày hôm nay.
- - -
Rất nhiều năm sau đó, tại một khoảng đất trống trên núi, trồng một vườn hoa oải hương rực rỡ, mùi hương dịu nhẹ khiến người khác an lòng. Thi Hàm ngồi trên xe lăn ngắm khung cảnh đẹp đẽ trước mặt, ánh mắt xa xăm nhìn về phương xa, luôn mong chờ một điều gì đó, hay người nào đó xuất hiện.
Adam từ sau lưng xuất hiện, nói.
“Tiểu thư, trời nổi gió rồi, chúng ta vào nhà thôi”
“Để oải hương trong phòng ta chưa?”
“Rồi, thưa tiểu thư”
Thi Hàm gật đầu, Adam dùng sức đẩy xe lăn từ từ tiến vào bên trong. Ở trong phòng nhìn ra khung cảnh quen thuộc bên ngoài, Thi Hàm ngắm nhìn những nhánh oải hương còn đọng sương mai, ánh mắt tỉnh táo, nhuộm màu buồn bã. Cô đi lại giá sách, rút ra quyển sổ cũ kĩ ở chính giữa, lật đến trang cuối cùng. Nét chữ rất đẹp, tùy hứng và cẩn thận, bên dưới còn ghi sinh nhật thứ 22 của cô, cũng là năm cô bị loại khỏi danh sách thừa kế, theo thời gian vết mực đã hoen ố vàng.
"Cầu cho em một đời bình an.
Em gái cũng là sinh mệnh của tôi.
Thi Hàm, anh yêu em"
Ý nghĩa của hoa oải hương là sự chờ đợi không mục đích.