Chương 11

Hình như là nàng đã bị truyền tống đến bên trên một mảnh đất hoang, lọt vào trong tầm mắt là sương mù dày đặc, bên trong sương mù ẩn ẩn có thể thấy được một người nhận lấy một cái bao nhỏ từ trong tay của một người khác, không biết đó là cái gì.

Một trận gió lạnh thổi qua, thổi tan một chút sương mù, thổi đến mức làm sống lưng Ngu Khuyết có hơi rét lạnh.

Nàng hít hà một hơi, chỉ vào những cái bao nhỏ đó: “Hệ thống, cái đó…”

Hệ thống trầm mặc: “Ngươi đoán thử đi?”

Ngu Khuyết trầm mặc một lát: “Ta nghĩ, chắc nó là một phần mộ.”

Lúc này ánh trăng lộ ra từ trong đám mây, dưới ánh trăng u ám lạnh lẽo, phía trên cánh đồng hoang vu, mộ hoang cái này nối tiếp cái kia, nối thành một đường dài, dường như vĩnh viễn không thấu điển dừng.

Hệ thống buồn bã nói: “Ngươi đúng là một đứa trẻ lanh lợi nhỉ.”

Ngu Khuyết cười gượng hai tiếng, đang chuẩn bị nói bản thân vẫn luôn tin vào chủ nghĩa duy vật, đã nghe hệ thống chậm rãi nói: “Ta nhắc nhở ngươi một câu, hôm nay là tết nguyên tiêu, ngươi đoán thử xem, tại sao những phàm nhân không có năng lực tự vệ đó lại đóng cửa không dám ra khỏi nhà vào đêm tết nguyên tiêu?”

Hệ thống vừa nói xong, những mộ hoang nối đuôi nhau đó giống như cảm nhận được cái gì đó, một cái bóng đen bò ra, hắc ảnh bên trong sương mù dày đặc liên miên không ngừng, làm người ta thấy da đầu dại.

Tết nguyên tiêu, Quỷ Môn mở rộng.

Những lời này tương đồng với những ký ức về quỷ trong đầu óc nguyên chủ.

Mẹ ơi! Không lâu trước đây nàng còn cảm thấy người ở Tu chân giới rất mê tín, ai biết thực sự có quỷ ở Tu chân giới!

Ba ngàn năm trước, đường nối liền giữa quỷ vực và nhân gian bị đả thông, người chết trở về, ác quỷ tàn sát bừa bãi.

Mỗi năm vào tết nguyên tiêu, là lúc thời điểm thực lực của ác quỷ cường thịnh nhất, cũng là lúc quỷ khí nồng đậm nhất, bình thường nhóm ác quỷ vì thực lực yếu kém nên không thể rời khỏi quỷ vực, đến thời điểm này là có khả năng quay về nhân gian.

Cho nên Ngu Khuyết đã đυ.ng phải… Bách quỷ dạ hành.

Ngu Khuyết quay đầu chạy.

Lúc này hệ thống còn rất hiểu đáy lòng nàng, lập tức nói: “Hiện tại thực lực của ngươi không cả đủ cho đám quỷ ăn thịt người nhét kẽ răng, ta kiến nghị ngươi…”

Ngu Khuyết biết rõ đức hạnh của nó, vừa nghe đến đó nàng đã chuẩn bị tốt tích phân bảo mệnh thậm chí cũng chuẩn bị ghi nợ, rốt cuộc nàng sống lại một lần không phải vì để cho quỷ ăn.