Chương 14: Ném cái tên khốn nó!
Đừng nói là hơn hai ngàn học viên năm nhất, dù cho hơn 100 lão sư năm nhất phụ trách các mặt khác bên dưới Lý Quân cũng bị kéo theo, không rõ chuyện gì cũng đứng lên vỗ tay theo, toàn tràng cảnh lập tức trở nên náo nhiệt chưa từng có.
- Thế này... Lý Quân cũng không ngờ cục diện lại đột nhiên biến thành thế này, lúc này hắn quả thật có biện pháp gầm lên một tiếng, quát mọi người ngừng lại. Nhưng tràng cảnh mọi người đang vỗ tay hoan hô, kích động lòng người, trực tiếp quát ngừng, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy không tốt, hơn nữa Thiết Tháp cũng không phạm lỗi gì lớn.
Trong lòng Lý Quân thoáng do dự một chút, cũng liền không truy cứu chuyện vừa nãy nữa, chỉ là ánh mắt rơi vào người Nhậm Kiệt mới đến. Khi nào mà lá gan của tiểu tử này lớn như thế, và lúc này mà dám làm vậy, hơn nữa còn thật sự khiến cho không khí trở nên nhiệt liệt thế này.
Tuy nhiên ngẫm lại còn có một tháng, cuối cùng mình không cần phải để ý tới gia chủ phế vật nhất khó chơi nhất này, trong lòng hắn cũng thoải mái hơn. Tuy rằng không phải trực hệ, nhưng dù sao cũng là huyết mạch hoàng gia, hắn một lòng muốn Ngọc Hoàng Học Viện đào tạo ra những anh tài thật sự cho Minh Ngọc Hoàng Triều, xoay chuyển cách nhìn học viện trác táng trong mắt người khác. Nhưng cố tình có loại như Nhậm Kiệt, ngay cả vị hoàng thân như hắn cũng không có cách nào quản lý vị gia chủ kia, làm cho mỗi lần hắn nghĩ tới liền tức tối.
Mặc kệ trong lòng hắn không thoải mái thế nào, nếu hắn muốn nghiêm khắc điều chỉnh lại lỗ hổng cùng chướng ngại trong Ngọc Hoàng Học Viện, quản lý rất nhiều trừng phạt sẽ can thiệp tới tầng thứ cao hơn. Dù sao Nhậm Kiệt không phải trác táng bình thường, mà là gia chủ Nhậm gia. Bởi vì chuyện này, Lý Quân thậm chí từng tự mình đi gặp hoàng đế, nhưng không có kết quả gì.
- Được rồi, hôm nay đến đây, một tháng sau khảo hạch không đạt đến Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy sẽ lưu ban, không có thu hoạch trong săn linh sẽ lưu ban. Nhìn về phí Nhậm Kiệt, Lý Quân lại nói một câu trọng yếu vừa phát biểu, sau đó dẫn các lão sư rời Võ Đấu Trường.
- Hù chết ta mô. Nhìn thấy Lý Quân không truy cứu, Thiết Tháp cũng thở phào một hơi, mang theo khẩu âm địa phương mà nói.
- Đại Thiết Tháp, đời này ngươi không có cách nào nói nhỏ được, ngươi nói nhỏ còn hơn cả người khác hét to, không chú ý tới ngươi mới là lạ. Đại Thiết Tháp là Cao Nhân đặt cho Thiết Tháp, bởi vì tuổi của Thiết Tháp xấp xỉ bọn họ, nhưng thân thể đã cao đến hai thước ba, dù là ở trước mặt những binh lính tinh nhuệ, hắn cũng tuyệt đối cao hơn một cái đầu, hơn nữa thân thể cường tráng kinh người, cánh tay còn to hơn bắp đùi của người khác.
- Ta lại quên... Vừa nghe Cao Nhân nói thế, Thiết Tháp gãi đầu cười.
- Còn chưa chết nữa, đầu của ngươi thật là cứng. Nhậm Kiệt, hôm qua chỗ ở của Phương tiểu thư bị cháy, có phải là ngươi làm hay không? Ngay vào lúc này, Cao Phi ở không xa chỉ sợ người ta không nghe được, quát lớn một tiếng, dẫn một đám người hùng hổ đi tới.
- Khẳng định là hắn, không theo đuổi được Phương tiểu thư liền thẹn quá hóa giận.
- Bản thân mình không ra gì, chỉ có sử dụng những thủ đoạn hạ lưu này.
- Đúng thế, khẳng định là hắn.
...............
Không đợi Nhậm Kiệt nói gì, một đám người đi theo sau Cao Phi đã phụ họa.
- Xem ra lần trước đánh ngươi còn nhẹ, ngươi không nhớ lâu đúng không. Vừa lúc hôm nay ở Võ Đấu Trường, không phải chỉ cần nhắc tới mẫu thân là người sẽ liều mạng hay sao, tới đây, vừa lúc chúng ta trực tiếp lên Võ Đấu Trường một chuyến, bổn thiếu gia nhường ngươi một tay hai chân, thật không được thì dùng một ngón tay so với ngươi. Cao Phi cũng vừa mới biết chỗ ở của Phương Kỳ bị cháy, vốn đang tính kết thúc ở đây liền lập tức về Ngọc Kinh Thành đi Phương gia vấn an, đúng lúc gặp được Nhậm Kiệt.
- Lập tức sẽ đến hội thi, lại còn một tháng nữa ngươi sẽ từ bạn học biến thành lớp dưới, đến lúc đó bổn thiếu gia thật không có cách nào dạy dỗ loại phế vật như ngươi, khi đó chỉ có thể để lớp dưới đi dạy cho ngươi một trận. nếu không phải vì nhà của Phương tiểu thư bị đốt, ngươi có hiềm nghi lớn nhất, bổn thiếu gia đúng là sẽ mặc kệ loại phế vật như ngươi. Hắn mới không cho rằng loại gia chủ phế vật như Nhậm Kiệt dám đi phóng hỏa, bình thường tên này nịnh bợ Phương Kỳ còn không kịp. Nhưng nghĩ tới sắp đi gặp Phương Kỳ, hắn liền muốn dạy cho Nhậm Kiệt một trận. Lần trước sau khi mình đánh Nhậm Kiệt liền đi cùng Phương tiểu thư, nhớ tới hắn liền rất vui vẻ, đây là tiến triển chưa từng có. Nếm được ngon ngọt, lập tức phải đi thăm Phương Kỳ, nếu có thể đem tin tức này đến, nói không chừng Phương Kỳ vừa cao hứng liền thật đồng ý kết giao với mình....
- Tên khốn nhà ngươi, ta gϊếŧ ngươi... Không đợi bên Nhậm Kiệt nói gì, Thiết Tháp vừa nghe lập tức mặc kệ. Lần trước Nhậm Kiệt bị đánh trong lớp học, bởi vì chuyện này hắn còn tìm tới Cao Phi, chỉ là khi đó Cao Phi sợ đánh chết Nhậm Kiệt liền chạy mất, lần này ở trước mắt bao người sỉ nhục Nhậm Kiệt như vậy, Thiết Tháp lập tức vung quyền muốn xông lên.
- Ngốc bự con, chỉ dựa vào ngươi mà muốn đấu với Phi thiếu gia... Một đám người sau lưng Cao Phi vừa thấy như vậy cũng muốn xông lên, sắp thấy diễn ra một trận quần ẩu.
- Thiết Tháp! Nhậm Kiệt khẽ nhấc tay, ngăn cản Thiết Tháp giận dữ trừng lớn mắt muốn ra tay.
- Ở ngay chỗ này, nếu ngươi có thể chống đỡ 15 phút không ngã, ta thua ngươi 50 vạn lượng vàng. Nhậm Kiệt chỉ vào giữa Võ Đấu Trường, lạnh nhạt nói.
50... vạn... lượng vàng?Vừa nghe lời này, những người chế giễu xung quanh liền giật mình, đều ngẩn ra.
Mình không nghe nhầm chứ, dù nói 10 lượng vàng mới đổi được một tiền ngọc, tiền ngọc mới là tiền thông dụng nhất, bạc cùng vàng chỉ là tiền lưu thông nhiều nhất ở mặt ngoài, nhưng 50 vạn lượng vàng cùng đủ cho gia đình bình thường tiêu xài cả đời.
Làm người ta không thể tưởng tượng nhất, là lời này lại do Nhậm Kiệt nói ra, lên Võ Đấu Trường đấy, lên chỗ đó có đánh chết cũng xứng đáng.
Hắn điên rồi sao?Còn chống đỡ 15 phút không ngã xuống vậy coi như thua, hắn nói chơi gì thế.
Chẳng lẽ hắn coi mình là cao thủ Chân Khí Cảnh hay sao?
- 50 vạn lượng vàng phải không, được. Cao Phi vừa nghe lập tức đồng ý, thầm nghĩ xong 15 phút, mình chỉ chớp mắt cũng đánh hắn tàn phế, còn không khi kiếm lời 50 vạn lượng vàng, còn có thể lấy lòng Phương Kỳ, đây đúng là chuyện tốt có nằm mơ cũng không thấy.
Cao Phi không chút do dự đồng ý, xoay người dậm chân phát lực, thân thể như mãnh hổ nháy lên mấy cái đã xông lên Võ Đấu Trường.
- Tới đây, đừng nói 15 phút, cái loại phế vật như ngươi có thể chống đỡ qua 10 chiêu trong tay ta, ta lập tức coi như ngươi thắng. Lúc này tuy rằng đã có một nhóm người đã đi về, nhưng trong sân vẫn còn ít nhất hơn 1000 người. Cao Phi nhảy ra hô to, vốn những người sắp đi chưa biết có chuyện gì cũng dừng lại nhìn sang.
- Phiếu cơm lão đại ngươi phát điên cái gì, nói chơi gì thế, muốn chết cũng dùng có dùng phương thức này. Vừa rồi mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Cao Nhân muốn ngăn cản cũng không có cơ hội, lúc này mới phản ứng lại vội kéo Nhậm Kiệt.
- Gia chủ, ta đi đấu sinh tử với hắn... Thiết Tháp nói rồi muốn đi lên.
- Các ngươi vội cái gì, chuẩn bị xem kịch vui đi... Nhậm Kiệt trực tiếp xoay mình xách lên cái ghế làm bằng hàn thiết mộc nặng chừng mười mấy cân mà mình đang ngồi, đồng thời trong tay còn rút ra một xấp kim phiếu.
- Cao Phi tự nguyện lên Võ Đấu Trường đánh bạc 50 vạn lượng vàng với bổn gia chủ, nếu hắn có thể chống đỡ 15 phút dưới ghế thiết mộc mà không ngã, bổn gia chủ chịu thua 50 vạn lượng vàng. Hiện tại mọi người nghe kỹ cho bổn gia chủ, muốn kiếm tiền lập tức ra tay, ném ra ghế gỗ, đập không trúng có 100 lượng vàng, đập trúng có 1000 lượng vàng, đập ra máu có 1 vạn lượng vàng, chỗ này có 5000 cái ghế thiết mộc, muốn kiếm tiền thì mau nhanh tay. Nhậm Kiệt gần to một tiếng, hiện tại khí kình trong người hắn dồi dào hơn cả Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy bình thường, tuy rằng không cách nào làm được tùy ý nói chuyện như Lý Quân, nhưng quát lớn cho 1000 người còn lại ở chỗ này đều nghe rõ ràng.
- Vù... Nói xong, Nhậm Kiệt đã vung ghế thiết mộc nặng mười mấy cân trong tay ném vào trong Võ Đấu Trường.
Cái... cái gì?
Lúc nào mà ta đánh cược với ngươi?Tên kia đang nói gì?
Cao Phi đang ở trong Võ Đấu Trường nghe mà mê muội, tên này đang nói gì, đột nhiên nhìn thấy ghế thiết mộc rít lên lao tới, hắn vội lắc mình, dù sao cách rất xa, hơn nữa ghế thiết mộc rất lớn, muốn tránh ra cũng không khó.
- Ha ha! Kiếm tiền đi, đập trúng có 1000 lượng vàng, còn chờ gì nữa. Cao Nhân vừa nghe Nhậm Kiệt nói thế, lập tức phản ứng lại, Nhậm Kiệt vừa ra tay, hắn đã xách ghế thiết mộc ném ra ngoài.
- Đại Thiết Tháp, còn đứng ngây đó làm gì, đập đi! Cao Nhân tự mình ném ra, đồng thời cũng nhắc nhở Thiết Tháp ra tay.
Tuy rằng Thiết Tháp còn chưa phản ứng lại, nhưng nếu gia chủ cùng Cao Nhân đều đã làm rồi, hắn cùng một tay xách lên hai ba cái ghế thiết mộc, trực tiếp một hơi ném ra.
- Nhậm Kiệt... ngươi... Cao Phi vừa muốn nói, nhưng ghế thiết mộc liên tiếp rít lên ập tới, hắn vội lắc mình tránh né.
- Ngây người làm gì, muốn kiếm tiền thì mau ra tay, đây là kim phiếu 100 lượng, đập trúng một lần tới bổn gia chủ lĩnh 1000 lượng, ném càng nhiều thu hoạch càng lớn. Nhậm Kiệt vung tay ném một nắm kim phiếu tiểu ngạch trăm lượng vàng lên không trung, lên giữa trời lập tức tản ra bay xung quanh.
Học tập ở trong Ngọc Hoàng Học Viện tự nhiên sẽ không thiếu tiền, nhưng cũng vì chi dùng rất lớn, nhân thức cùng theo đuổi tiền tài càng vượt xa người thường. Hơn nữa Nhậm Kiệt làm như thế, rất nhiều người căn bản không hiểu rõ, cho là bọn họ thật sự đánh cược như vậy, huống chi bình thường Cao Phi cũng đắc tội không ít người trong học viện.
Nhậm Kiệt vừa làm như thế, kim phiếu trực tiếp rơi tá lả giữa ghế thiết mộc bay lung tung, lập tức có một đám người có thù oán với Cao Phi cũng thừa cơ ném ghế thiết mộc ra ngoài. Cái thứ này cũng như Nhậm Kiệt dẫn đầu vỗ tay khi nãy, có đủ tiền tài kí©h thí©ɧ, chưa rõ tình huống bị lôi kéo, rất dễ hình thành quy mô.
Chỉ cần có một người ném,những người khác lập tức làm theo, huống chi đám trác táng học tập trong Ngọc Hoàng Học Viện bình thường có ai không đánh bạc.
Vừa bắt đầu chỉ là hai người Thiết Tháp, Cao Nhân liều mạng ném ra ghế thiết mộc xung quanh. Thiết Tháp ném vừa nhanh vừa nhiều, thoạt nhìn như có rất nhiều người xung quanh cùng lúc ném ra. Nhưng khi Nhậm Kiệt ném ra một nắm kim phiếu lên không trung, liền thấy xung quanh có một đám ghế thiết mộc ồ ạt đập xuống.
- Nhậm Kiệt... ta... là với ngươi... A... đám khốn kiếp các ngươi...
- Dừng tay... ta... không phải...
- Đám khốn các ngươi, mau... dừng tay... bảo bọn họ dừng tay...
- Cứu... ta...
....................
Ngay từ đầu Cao Phi còn có thể tránh được, nhưng về sau thật là nhiều quá, hơn nữa bốn phương tám hướng đều có ghế thiết mộc giáng xuống, không trốn kịp chỉ có nước liều mạng ngăn cản. Ngay từ đầu số lượng ít hắn còn có thể miễn cưỡng ngăn cản, nhưng về sau thì ngày càng nhiều, có một số đập rất mạnh, Cao Phi bị đập khổ không nói hết, kêu gào thảm thiết, muốn trốn khỏi Võ Đấu Trường lại phát hiện đã không trốn được.
Xung quanh dày đặc ghế thiết mộc không ngừng bay tới, giống như vạn tên cùng bắn.
- Đệch.... Mấy người cùng đi theo Cao Phi khi nãy đều trợn mắt há mồm, cứu, làm sao cứu đây.
Bây giờ nhìn những người xung quanh đang ném đến hưng phấn, nhìn vô số ghế thiết mộc ném tới hung hãn, không đợi đi lên đã bị đập gục rồi.
Mỗi người đều đứng ở đó, chân tay luống cuống, không biết sao tình hình lại biến thành thế này.
- Ném tốt, đây là kim phiếu 1000 lượng, cầm. Nhậm Kiệt rút ra một tấm kim phiếu 1000 lượng vàng, trực tiếp vò thành một cục ném tới một người mới ném ghế thiết mộc đập trúng đầu Cao Phi.
- Thủ pháp bay liệng vòng này đúng là hay, đặc biệt thưởng cho 1000 lượng.
- Bên kia ném đổ máu, 1 vạn lượng.
...........
Thật ra chân chính vì tiền cũng không nhiều, dù là khi không kiếm được tiền thì không ai ngại nhiều, hơn nữa vốn đã rất đông người không thích Cao Phi. Bình thường có những người không dám một mình đối chọi trực tiếp với hắn, lúc này cũng ném hung hăng nhất, dù sao có ít nhất mấy trăm người cùng ra tay ném,hỗn loạn như thế thì dù là ném chết rồi cũng không tính lên người bọn họ, dưới tình hình này, bọn họ ném hung hăng nhất.
Nhậm Kiệt chẳng qua là thúc đẩy ban đầu, về sau căn bản không cần hắn thúc đẩy, 5000 cái ghế thiết mộc trên Võ Đấu Trường rộng lớn nhanh chóng bị ném hết về phía Cao Phi.
Cuối cùng Cao Phi trực tiếp bị ghế thiết mộc bao phủ, chôn sống trong Võ Đấu Trường, cũng may ghế thiết mộc không phải đá, có rất nhiều khe hở, còn không đến mức chôn ngộp chết. Nhưng mặc kệ là ai cũng thấy được, lần này dù Cao Phi không chết cũng không đỡ hơn bao nhiêu.