Liễu Dư khom lưng đem mèo đen kêu to bên chân cô ôm lên, cánh môi như hoa anh đào nhếch lên:
“Mẹ ta hại chết chú Leonard? A, ta hẳn nên gọi nhóm thần sử của Thần Điện đến xem, nơi này còn để sót một thần quyến giả, mẹ ta cư nhiên biết thần thuật, có thể khống chế sóng gió trên biển.”
Cha cô bé lọ lem, khi ở trên biển buôn bán thì gặp phải một cơn bão.
Trong sách đối với một đoạn này trước sau không nói rõ, thái độ mơ hồ, Liễu Dư cũng không có cách nào xác biết chân tướng. Nhưng xác thật có lời đồn đãi mẹ kế Natasi vì di sản, liên hợp cùng tình nhân hại chết chồng truyền ra ——
Bất quá, cô nếu là Belia, khi chân tướng không rõ, tự nhiên là phải thề thốt phủ nhận.
Tầm mắt Liễu Dư rơi xuống chỗ cửa cầu thang, một làn váy lộ ra, bóng dáng mảnh khảnh nấp ở chỗ tối.
Bọn người hầu sắc mặt xấu hổ:
“Phải, phải, Belia tiểu thư nói đúng.”
“Chuẩn bị bánh kếp và nướng bánh mì đi, ta đói bụng.”
Liễu Dư kiêu căng mà nâng cằm, “Mặt khác, về sau không cần để ta lại nghe thấy các ngươi nói ra mấy lời kua, nếu không, ta Belia · Fergus chỉ có thể đưa các ngươi đi ngục giam Soren ở một thời gian.”
“Vâng, vâng……”
Bọn người hầu im như ve sầu mùa đông.
Hôm nay Fergus tiểu thư rõ ràng không có đập đồ, cũng không tức giận lung tung, lại so với ngày thường đáng sợ hơn trăm lần, đặc biệt khi cô cười tủm tỉm mà nói muốn “phạt đi nửa tháng tiền công”, càng làm cho người ta nhịn không được run rẩy.
Liễu Dư ôm mèo đen đi tới phòng khách.
Làn váy sau cầu thang biến mất.
Cô quyết định đi đổi một bộ quần áo trước, váy lót trên người bó đến cô có chút khó chịu, hơn nữa con mèo này……
Cô cùng nó nhìn nhau một cái.
Nếu nhớ không lầm, buổi sáng vừa mới cắn chết con chim sẻ Natasi nuôi kia đi?
Con chim sẻ kia rất khác thường.
Không, hoặc là nói, vốn dĩ lúc đầu nó rất bình thường. Nó chính là một con chim sẻ bình thường, ở một đêm đông rét lạnh, được cô bé lọ lem thiện lương cứu.
Nhưng cố tình đó là hóa thân thần lực của thần Quang Minh.