Tô Viễn lập tức xua tay liên tục:
“Tôi không làm được, xin lỗi, không có biện pháp giúp anh rồi, cáo từ!”
Nói xong hắn rảo bước lùi ra rồi bỏ chạy, cũng không cho Chu Chính thời gian phản ứng lại, không còn cách nào, hắn là người mềm lòng, nhỡ đến lúc đó Chu Chính khóc lóc một chút rồi làm ra bộ dạng đáng thương, đến lúc đó đầu óc hắn nóng lên, xúc động đồng ý điều kiện gì đó với Chu Chính thì toi luôn.
Tô Viễn bước lên một bước, thân hình hắn lại xuất hiện quỷ dị ở nơi cách mấy chục mét sau đó lại tiến lên một bước, rồi hoàn toàn biến mất ở trước mắt Chu Chính.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Chu Chính không gọi lại, vì lúc này hắn ta cũng chẳng còn đủ sức hô lên nữa.
“Một ngự quỷ giả xa lạ, hình như có liên quan đến lão quỷ già kia, chuyện này nhất định phải báo lên tổng bộ.”
Tiếng ho khan suy yếu mà thống khổ vang lên, đúng lúc Chu Chính cầm lấy điện thoại vệ tinh chuẩn bị tranh thủ giây phút cuối cùng của mình để báo cáo cho tổng bộ thì đột nhiên một người đẩy cửa phòng học đi ra.
Là Dương Gian.
"Là cậu? Làm thế nào mà cậu có thể ra khỏi lớp học?
"Chu Chính?" Dương Gian vừa mới đi ra, anh ta sửng sốt một chút, theo bản năng trả lời:
"Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc trước tôi đi theo bọn họ rời đi thì bị một con quỷ bắt vào nhà vệ sinh, thật vất vả tôi mới tìm được đường ra, sau đó đẩy cửa ra thì đã phát hiện mình đã trở lại nơi này."
"Phải không? Đây là khả năng của quỷ vực, xem ra thứ kia không muốn thả các cậu đi...".
Tô Viễn cũng không biết sau đó xảy ra chuyện gì, lúc này hắn đang tìm kiếm bóng dáng của quỷ gõ cửa.
"Không yếu như vậy chứ? Theo lý mà nói, mỗi người trong quỷ vực đều sẽ trở thành mục tiêu gõ cửa quỷ, sao mình vẫn chưa gặp được nó? Lão già kia chạy đâu mất rồi, chết rồi mà chân còn linh hoạt như vậy, còn chạy tốt thật.
Quỷ vực che khuất tầm mắt, khiến Tô Viễn cảm thấy rất bất tiện, bởi vì hắn không cách nào nhìn thấu quỷ vực, cho nên lúc này, hắn bắt đầu có chút hâm mộ.
Đối tượng hâm mộ vẫn là Dương Gian.
"Lại nói, hiện tại chắc hẳn Dương Gian cũng khống chế được quỷ nhãn rồi? Hâm mộ quá đi, nếu mình cũng có thể có quỷ nhãn thì tốt rồi, ít nhất bây giờ cũng không cần phải vất vả như vậy, ôi! Cước ca ơi, ngươi mau cất cánh đi, tôi nằm xong rồi, tôi không muốn cố gắng nữa..."
Trong quỷ vực tĩnh mịch và khủng bố, tiếng rêи ɾỉ của Tô Viễn quẩn quanh trên hành lang trống trải, một vài thân ảnh cứng ngắc đứng trên hành lang chậm rãi xoay người, như muốn đi tìm nguồn gốc của âm thanh, nhưng mà bởi vì thiếu mục tiêu nên lại nhanh chóng chìm trong yên tĩnh.
"Hu hu hu... Con không muốn chết đâu, ba mẹ ơi mau đến cứu con, ai cũng được, mau đến cứu tôi với."
Trong căn phòng tối tăm, thỉnh thoảng vang lên tiếng nức nở nho nhỏ, cô gái vẫn đang cố gắng đè nén, nhưng trong hoàn cảnh tĩnh mịch như thế nên vẫn nghe thấy rõ ràng.
“Trương Hiểu Yến, cậu đừng khóc nữa, nếu còn khóc tiếp, hấp dẫn những thứ đáng sợ kia tới thì làm sao bây giờ!”
Trong bóng tối, có người nhỏ giọng an ủi cô, nhưng hiển nhiên là vô dụng. Sau khi gặp phải chuyện đáng sợ như vậy cô gái vẫn luôn khóc, lý trí đã sụp đổ, ngoại trừ khóc ra, cô không nghĩ được gì nữa. Nếu còn tiếp tục như vậy, dù không chết ở trong quỷ vực cũng sẽ bị điên.
Lúc quỷ vực bao trùm xuống, không chỉ có nhóm người Dương Gian bị ảnh hưởng, những nơi khác cũng khó có thể thoát khỏi phạm vi bao phủ của quỷ vực.
Những người này cũng là nhóm bị cuốn vào quỷ vực, nhưng vận khí của họ tương đối tốt, cho tới bây giờ, chỉ bị vài quỷ nô tập kích, cũng không chạm mặt chính diện với lão già kia.
Đáng tiếc là, cho dù là quỷ nô cũng không phải là thứ mà người bình thường như bọn họ có thể chống cự, quỷ nô cũng chứa một phần lực lượng của lệ quỷ, trước khi đạt đến một số lượng nhất định, thì cũng không phải là thứ uy hϊếp nhiều với ngự quỷ giả, nhưng một khi đạt tới đó rồi, cho dù là ngự quỷ giả cũng phải nhượng bộ vài phần.
Sáu bảy người đang nằm cuộn lại trong góc phòng, có nam có nữ, bọn họ tụ tập lại với nhau, xếp chồng bàn học lại một chỗ để phòng ngự, hơn nữa còn bật đèn pin điện thoại di động xua đi bóng tối.
Kỳ lạ là ánh đèn chỉ có thể chiếu sáng không đến một mét, trong bóng tối dường như có một thứ gì đó rất đáng sợ, cắn nuốt hết ánh sáng. Mới vừa rồi đã có một người bị bóng tối kéo đi, trong phòng học vốn có hai mươi ba người bây giờ chỉ còn lại sáu bảy người, những người còn lại hoảng loạng chạy ra ngoài e là lành ít dữ nhiều.
Hình như những thứ quỷ quái kia sợ ánh sáng, từ lúc bọn họ bật đèn pin điện thoại thì không có người nào bị kéo đi nữa, nhưng hiển nhiên phương pháp này không thể kéo dài, bởi vì điện thoại đã sắp hết pin.