Chương 27: Trời Sụp Xuống Đã Có Dương Gian Chống Đỡ (1)

Nhưng một màn quái dị như vậy xuất hiện đột ngột mà biến mất cũng rất nhanh chóng, nương theo ánh đèn trên đường phố lóe lên một chút, phố đi bộ vốn không có một bóng người lại đột nhiên xuất hiện bảy người.

Bảy người này có nam có nữ, nhìn qua còn rất trẻ, nhưng dáng vẻ bọn họ lại bất thường, sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy, trong mắt tràn ngập sợ hãi như gặp phải điều gì đáng sợ.

"Đây…đây là đâu?”

"Chúng ta vẫn còn sống"?

"Đây không phải là trường học"!

Người chạy ra vẫn chưa định thần, họ nhìn nhau, ánh mắt vẫn còn lộ vẻ hoảng sợ, họ điên cuồng đánh giá bốn phía, sợ nhìn thấy chung quanh bị bóng tối bao phủ. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy đèn đường sáng ngời này, còn có mặt trời xa xa dần dần mọc lên, trong lòng dâng lên cảm giác vui sướиɠ khi thoát được từ chỗ chết.

Loại vui sướиɠ này dần dần thay thế sợ hãi trong lòng giúp bọn họ nhanh chóng bình tĩnh lại.

Mà lúc này Dương Gian đang ngồi bệt xuống mặt đất thở hổn hển, anh ta chỉ cảm thấy thân thể của mình giống như nứt ra, cả người không có chỗ nào là không đau.

“Dương…Dương Gian, cậu làm sao vậy?!”

Tình trạng khác lạ của anh ta bị người bên cạnh phát hiện, đám người nhất thời khẩn trương hẳn lên, lần này có thể chạy trốn trong chỗ chết hoàn toàn là nhờ công lao của Dương Gian và lão đại kia, nếu Dương Gian xảy ra chuyện gì, phỏng chừng bọn họ sẽ áy náy cả đời.

Dương Gian thở hổn hển, mãi mới bình tĩnh lại: "Tôi không sao, các cậu đều ổn chứ?"?

Nhớ lại tình huống vừa rồi, đến giờ anh ta vẫn còn thấy sợ hãi, vừa rồi quá hung hiểm, chậm một chút, tất cả mọi người đều chết ở quỷ vực kia, may mắn ngay lúc mấu chốt anh ta đã mở ra được quỷ vực của mình.

Vừa nhắc đến quỷ vực, anh ta chợt nhớ tới Tô Viễn.

Nói đi cũng phải nói lại, hắn ta đâu?



Nghĩ đến đây, sắc mặt Dương Gian biến đổi.

“Mấy cậu có ai thấy Tô Viễn không?”

Những người khác nghe xong nhất thời hai mặt nhìn nhau, Trương Vĩ nói: "Đúng vậy! Lão đại đâu rồi? Tại sao không thấy người đâu??”

Có phải mình đã bỏ quên hắn ta không?

Dương Gian hơi trợn mắt, hồi tưởng lại sự tình, nhất thời phát hiện chỗ nào không đúng.

Do đối phương cách quỷ vực của mình quá xa, cho nên quỷ vực của mình mới không thể mang hắn ra ngoài.

Nghĩ đến đây, hắn nhất thời lại khẩn trương.

Tô Viễn sẽ không xong đời chứ? Hắn phải tự mình đối mặt với quỷ gõ cửa, liệu có thể chạy thoát không?

Nhưng mà trong đầu vừa hiện lên ý niệm này, thì anh ta nghe được thanh âm quen thuộc: "Dương Gian, cậu cừ đấy, quả nhiên không làm tôi thất vọng".

Ngay sau đó, một thân ảnh xuất hiện quỷ dị trong bóng tối phía sau Dương Gian.

Là Tô Viễn.

Phương thức xuất hiện quỷ dị này, dọa cho nữ sinh ở đây theo bản năng thét lên chói tai.

Nhưng mà quỷ nhãn của Dương Gian lại đột nhiên mở ra, quỷ dị nhìn về phía vị trí Tô Viễn, đồng thời không hiểu sao Dương Gian có cảm giác sởn tóc gáy, loại cảm giác này giống như lúc gặp phải quỷ gõ cửa.

Chẳng lẽ gần đây lại xuất hiện lệ quỷ?



Không! Cảm giác nguy hiểm này đến từ Tô Viễn, Dương Gian theo bản năng nhìn về phía chân đối phương, cái bóng bị giẫm lên là của mình.

Lệ quỷ giẫm bóng, đây là quy luật gϊếŧ người của quỷ cước, người sống bị lệ quỷ giẫm bóng tất chết, nhưng hiện giờ quỷ cước là trạng thái tử cơ bị khống chế, hơn nữa Tô Viễn lại không có sát khí cho nên Dương Gian mới vô sự.

Nhưng dù sao đây cũng là bộ phận của lệ quỷ cộng với quy luật gϊếŧ người bị kích hoạt, cho nên quỷ nhãn bị kí©h thí©ɧ, tự động mở ra!

Thấy vẻ dị thường của Dương Gian, Tô Viễn nhìn theo ánh mắt của anh ta, phát hiện bóng của đối phương đang ở dưới chân mình, hắn vội vàng đi đến bên kia, tránh đi bóng của những người khác.

Những người này không chết trong tay quỷ gõ cửa, mà là chết dưới chân hắn, vậy thật không thể tha thứ cho hắn!

"Xin lỗi, đôi khi bản năng của lệ quỷ sẽ bị mất khống chế",Tô Viễn giải thích.

"Không sao", Dương Gian gật gật đầu tỏ vẻ lý giải, trong lòng lại âm thầm suy đoán đôi chân đối phương hẳn là linh dị khủng bố.

Đột nhiên, Dương Gian giống như nghĩ tới cái gì đó, vội vàng hỏi: "Vậy... vậy con quỷ thì sao??

"Đi rồi."

"Đi đâu rồi?"

"Nhất định là đi nơi khác rồi." Tô Viễn kỳ quái nhìn hắn, "Người sống trong quỷ vực đều chết sạch, đương nhiên nó muốn đến một chỗ khác, thế nào? Cậu vẫn muốn nhìn thấy nó"?

Vừa nghĩ tới lão quỷ khủng bố kia, Dương Gian liên tục lắc đầu, "Không không không, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy nó nữa, chỉ là hơi chút lo lắng, lỡ gặp lại...".

"Nếu gặp phải thì cậu cũng có thể chạy thoát", Tô Viễn ý vị thâm trường nói, "Dù sao muốn khống chế quỷ có được quỷ vực, cũng không phải dễ dàng như vậy"

Lệ quỷ càng khủng bố thì khả năng có được quỷ vực lại càng cao, cũng càng khó khống chế, bởi vì mức độ khủng bố của nó, nên cũng dễ gặp phải vấn đề lệ quỷ hồi sinh.