Chương 10: Mảnh Ghép Mới (1)

“Có quỷ!”

“Chạy mau! Chạy mau, có quỷ!”

Không nghĩ tới sự xuất hiện của hắn đã tạo ra ám ảnh lớn như vậy với những người còn sống.

Hãy thử tưởng tượng, nếu bạn đang ở một nơi u ám và đáng sợ như này, rồi đột nhiên trên đỉnh đầu xuất hiện một cái đầu nở nụ cười ghê rợn, thì lúc đó bạn sẽ phản ứng thế nào?

Những người sống đã đưa ra đáp án rất chân thật, người có tố chất tâm lý tốt thì khóc thảm thiết chạy ra bên ngoài, lúc này làm sao còn để ý đến bạn học, họ hoảng loạn muốn chạy thoát ra nhưng không cẩn thận vấp phải bàn mà ngã sấp mặt rồi chồng chất lên nhau, hai nữ sinh tâm lý kém thì trợn tròn mắt rồi ngất đi.

Nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của bọn họ, Tô Viễn mới nhận ra cách xuất hiện của mình đã dọa bọn họ, nhưng mà cái này cũng không thể trách hắn. Đối với hắn, sử dụng năng lực của lệ quỷ đi lại giống như đi trên mặt đất bằng phẳng, dù đi trên địa hình nào cũng như nhau, trần nhà hay vách tường, Tô Viễn đều có thể đi rất nhanh, vô cùng nhanh, nên nhất thời không để ý mới xảy ra hiểu lầm.

Nhận ra sai lầm của mình, Tô Viễn nhanh chóng bước thêm một bước, giây tiếp theo hắn đã xuất hiện ở cửa, ngăn cản những người muốn chạy ra ngoài.

“Quỷ cái gì, tôi là người, các cậu hô to như vậy, không sợ sẽ hấp dẫn quỷ tới sao?"

Con đường phía trước bị chặn, không có nơi nào khác, Tôn Xương cắn răng, dứt khoát ôm lấy cái ghế dài bên cạnh, hét lên với Tô Viễn: "Anh đừng hòng lừa gạt chúng tôi, anh rõ ràng chính là quỷ, làm gì có người nào đứng được trên trần nhà. Mọi người đừng tin anh ta, đừng để anh ta lừa, chúng ta nhiều người thế này mà chỉ có một con quỷ, đừng sợ, tẩn anh ta một trận."

Cậu nói xong, tức thì ném ghế ra.

Đương nhiên chiếc ghế không ném trúng Tô Viễn nhưng hắn đã bị chọc giận.

“Tôi thừa nhận dọa các cậu là tôi không đúng, nhưng chỉ bằng đầu óc này mà có thể còn đủ sống đến bây giờ thì chắc hẳn tổ tiên đã tích đức rất nhiều,nếu tôi là quỷ thì các cậu đã chết từ lâu rồi.”



Tô Viễn lạnh lùng nói.

“Nếu lần sau còn dám lấy đồ ném tôi, tôi sẽ gϊếŧ cậu.”

Cũng không biết có phải do ảnh hưởng của lệ quỷ hay không, lúc nói ra những lời này, Tô Viễn cực kỳ tự nhiên, nội tâm không hề cảm thấy kháng cự hay khó chịu nào, từ ánh mắt của hắn có thể thấy hắn đang nghiêm túc.

Bị Tô Viễn nhìn chằm chằm như vậy, trong nháy mắt, Tôn Xương toát mồ hôi lạnh, ánh mắt người này thật đáng sợ, thật giống như bị lệ quỷ nhìn chòng chọc, làm người ta sởn tóc gáy. Lúc này, cậu không chút nghi ngờ người trước mắt mình không chỉ là đang dọa dẫm.

"Vậy anh là ai?"

Dường như phát giác bầu không khí không bình thường, một nữ sinh trong nhóm người còn sống bước ra từ sau lưng Tôn Xương, gương mặt khá ưa nhìn, cô đi lên trước, cố gắng bình tĩnh, đối mặt với Tô Viễn nói: "Anh tới cứu chúng tôi sao?"

"Cứu các người?” Tô Viễn cười cười, "Tôi cũng không đến đây vì mấy người.”

"Vậy anh đến đây…?”

"Tôi đang tìm một con quỷ". Tô Viễn thành thật nói.

Quỷ ~~~

Thật sự có quỷ?

Sắc mặt nữ sinh lập tức trắng bệch, bất thình lình gặp phải chuyện kinh khủng này, mặc dù trong lòng đã sớm đoán được, nhưng đến giờ bị người khác vạch trần, ảo tưởng cuối cùng cũng bị phá vỡ, họ nhận ra sự thật đáng sợ trong hiện thực, trong lòng không khỏi khϊếp sợ.



"Thật sự có quỷ sao?"

“Đương nhiên có, hiện tại các cậu đều đang ở trong quỷ vực của nó, các cậu từng nhìn thấy chưa? Con quỷ đó là một lão già khoảng sáu bảy mươi tuổi, không có việc gì thì thích chạy khắp nơi để gõ cửa, vô cùng thiếu đạo đức, nhưng người nghe thấy lão gõ cửa đều phải chết, các cậu đã gặp lão chưa?"

Nghe thấy tiếng gõ cửa thì sẽ chết?

Nghe Tô Viễn nói như vậy, cô gần như sụp đổ, nhưng vẫn cố gắng run rẩy hỏi: "Anh có thể cứu chúng tôi ra ngoài hay không, anh nhất định có biện pháp đúng không, cầu xin anh cứu chúng tôi..."

Tô Viễn lắc đầu.

"Không có cách nào, không cứu nổi, mấy người chờ chết đi! Vừa rồi tôi lên lầu nhìn một chút, người trên lầu gần như chết sạch, một người còn lại cũng đang hấp hối, phỏng chừng cũng sắp chết, các cô cậu có di ngôn gì không? Tôi có thể giúp truyền lời lại.”

"Hu hu... Tôi không muốn chết"!

"Cha mẹ ơi...".

“Mẹ nó, dù sao cũng phải chết, chi bằng liều mạng một phen dù chết cũng phải khiến nó bị thương.”

Có người khóc, có người tuyệt vọng, có người chuẩn bị liều chết đánh nhau, họ là người trẻ tuổi nên tràn trề nhiệt huyết, tuy rằng Tô Viễn cảm thấy hành động này rất ngốc nghếch.

Không gϊếŧ chết được quỷ, dù có một trăm hay một ngàn người cũng không thể liều mạng với quỷ, còn không bằng nghe lời hắn nói, ngoan ngoãn viết di ngôn.

Ranh giới giữa sự sống là cái chết rất đáng sợ, sau khi biết mình sắp bị quỷ gϊếŧ chết, mỗi người có một biểu hiện khác nhau, Tô Viễn lạnh lùng nhìn, hắn chỉ cần bảo đảm những người này đều ở đây để dụ quỷ gõ cửa tới là được rồi, đỡ cho hắn phải tìm khắp nơi.