Hai cha con không thể chung sống hòa thuận được một ngày, Tôn thị mệt mỏi, quyết định: "Công chúa suy nghĩ chu đáo, vậy thì cứ nghe theo ý Công chúa đi, để ta sai người đi chuẩn bị hương khói, sáng mai các ngươi dẫn bốn hộ vệ đi theo là được."
Trần Kính Tông vừa định nói không cần hộ vệ, Hoa Dương lại khẽ kéo hắn một cái, mục đích của nàng chính là đi thắp hương, cũng không có bí mật gì, có hộ vệ đi theo càng tốt hơn, đủ để chứng tỏ nàng không chỉ kiếm cớ để kéo Trần Kính Tông ra ngoài du sơn ngoạn thủy.
Chuyện được quyết định như vậy.
Sau khi đôi phu thê rời đi, Tôn thị mới quở trách trượng phu: "Để lão Tứ đi với Công chúa ra ngoài, hai người còn có thể bồi dưỡng tình cảm một chút, chàng đưa cả nhà già trẻ lớn bé đi là muốn chuyện gì?"
Trần Đình Giám như nghe được chuyện cười: "Lão Tứ như vậy mà Công chúa còn có tình cảm với hắn được sao? Hai người khác nhau hoàn toàn!"
Nếu như không phải Hoàng thượng và Hoàng hậu chủ động làm mối cho hôn sự này, có cho ông thêm trăm lớp da mặt ông cũng không thể làm được chuyện cầu hôn Công chúa của hoàng thất cho lão Tứ được.
Nhân duyên tác hợp, để cho lão Tứ thô lỗ cưới Công chúa, lão Tứ chiếm hết tiện nghi, Công chúa đành phải chịu uất ức!
Tôn thị khẽ nói: "Hoàng thượng cũng khen lão Tứ anh tuấn uy vũ, nhìn chàng chê như vậy, thật giống như chàng mới là phụ thân của Công chúa."
"Càn quấy!" Sắc mặt Trần Đình Giám biến đổi, rất ít khi trách mắng thê tử một câu, sau đó thấp giọng giải thích: "Lời đại nghịch bất đạo như vậy, nàng cẩn thận họa từ miệng mà ra đấy."
Tôn thị bĩu môi: "Không nói tới những chuyện kia nữa, ta chỉ cảm thấy tình cảm phu thê không liên quan gì đến thân phận của nhau, nếu Công chúa ghét bỏ lão Tứ, chúng ta cũng không xen vào, nhưng nếu Công chúa không chê, chàng lại ngày nào cũng không vừa mắt lão Tứ, chỉ sợ cuối cùng Công chúa lại trách tội ngược lại chàng đối xử với Phò mã của nàng quá thô lỗ. Ngày hôm trước thôi, thê tử của lão Tam đùa giỡn nói mấy lời ám chỉ rằng lão Tứ không đọc sách người thì thô lỗ, Công chúa lập tức nổi giận ngay tại chỗ ..."
Trần Đình Giám cau mày: "Thê tử của lão Tam đùa giỡn? Dám đùa giỡn với Công chúa?"
Tôn thị: "Ý của ta là, Công chúa đã có dấu hiệu che chở cho lão Tứ nhà chúng ta, chàng..."
Trần Đình Giám không tin, ngắt lời thê tử: "Nói đến thê tử của lão Tam trước đã, ta là công công không tiện ra mặt, nàng làm bà bà đi cảnh cáo nàng ta, đừng để nàng ta lại bất kính với Công chúa lần nữa."
Tôn thị: "Bụng nàng ta đang lớn, ta nói thế nào đây?"
Sắc mặt Trần Đình Giám trầm xuống: "Bụng lớn cũng không thể quên tôn ti, ngươi không nói, gọi lão Tam tới, để cho hắn nói."
Tôn thị nhức đầu: "Thôi quên đi, để ta đi nói."
Nhỡ đâu làm lớn chuyện, bà sợ thê tử của lão Tam lại sinh non!
.
Sáng sớm hôm sau, Trần Kính Tông phụng bồi Hoa Dương lên đường từ sớm.
Thạch Kiều trấn có rất nhiều ngọn núi, trong đó có một một ngọn riêng để cho người bản địa chôn cất người đã mất, mộ tổ tiên Trần gia cũng ở đó.
Phu xe đánh xe, Công chúa và Phò mã ngồi ở trong xe.
Xe ngựa vốn không lớn, cả người Trần Kính Tông còn tỏa ra hơi nóng, khiến Hoa Dương thấy khó chịu.
Trần Kính Tông muốn vén rèm cửa sổ lên.
Hoa Dương lại cầm chuôi quạt vỗ lên tay hắn: "Còn ra thể thống gì?"
Nàng là Công chúa, sao có thể thoải mái vén rèm cửa lên để cho người ta tùy tiện nhìn thấy?
Nàng chê Trần Kính Tông thô lỗ, Trần Kính Tông cũng không chịu nổi sự thanh cao của nàng, hắn dứt khoát quay người, vén rèm cửa sổ bên phía mình ra.
Hoa Dương lập tức lấy quạt tròn che mặt lại.
Trần Kính Tông thò đầu ra khỏi cửa xe.
"Ôi chao, lão Tứ ra ngoài sao?" Có láng giềng thấy hắn thì cười ha hả chào hỏi.
Trần Kính Tông sống ở quê lâu nhất, đối xử với láng giềng cũng tử tế, đáp lại: "Đúng vậy, mơ thấy lão thái thái nhà chúng ta nên đi thắp cho bà ấy nén nhang."
Láng giềng: "Lão Tứ thật có hiếu."
Trong khi nói chuyện, ánh mắt của người láng giềng cũng tò mò nhìn vào trong xe ngựa.
Nhưng Trần Kính Tông dùng một tay vén rèm cửa, chỉ lộ đầu và bả vai của hắn, láng giềng không nhìn thấy được bên trong.
Khi xe ngựa rời khỏi trấn, liếc nhìn thấy đồng ruộng trên đường không có người nào, Trần Kính Tông mới kéo rèm lên cao.
Làn gió sớm mai nhẹ nhàng khoan khoái thổi tới, Hoa Dương liếc mắt nhìn Trần Kính Tông, chậm rãi hạ quạt xuống.
Trần Kính Tông dựa vào góc xe, ánh mắt không chút kiêng dè quét nhìn khuôn mặt đỏ ửng bực bội của nàng, còn có đôi môi căng mọng kia, thỉnh thoảng xe ngựa xóc nảy, vạt áo nàng rung động, càng khiến cho người ta không thể rời mắt.
Hoa Dương cảm thấy ánh mắt của hắn như biến thành một đôi tay.
Hắn nhìn càng lâu, nàng lại càng ngượng, cuối cùng thẹn quá hóa giận, nàng lại cầm cây quạt đánh hắn.
Trần Kính Tông một tay kéo rèm xuống, sau đó cả hai tay nắm lấy cổ tay nàng, dùng sức đẩy nàng vào thành xe.
Đang ban ngày, phía trước có phu xe phía sau lại có hộ vệ, cả người Hoa Dương đều tức giận, nghiến răng mắng hắn: "Làm càn!"
Trần Kính Tông: "Ban đêm còn làm càn hơn, nàng không thích sao?"
Lời còn chưa dứt, hắn lao lên gặm nàng.