“Xin lỗi, đã doạ đến em, anh quá vô dụng.” Tạ Viễn trở lại gian phòng, sau khi ngồi xuống thấy Ed lo lắng nhìn cậu, không khỏi có chút áy náy.
“Không phải, A Viễn ca ca mới không phải vô dụng.” Ed lập tức phản bác, “A Viễn ca ca rất lợi hại, rõ ràng bị thương nặng như vậy nên rất đau mới phải, nhưng chưa từng có oán hận mà nổi giận, A Viễn ca ca vẫn luôn rất kiên cường, mới không phải vô dụng!” Tuy rằng Sean chỉ nói cho nàng rằng Tạ Viễn ở trong rừng rậm bị dã thú tập kích, còn cụ thể tình huống thế nào nàng cũng không rõ lắm, thế nhưng đã từng giúp Tạ Viễn đổi thuốc, nàng tận mắt thấy những vết thương kia có bao nhiêu dữ tợn, mà Tạ Viễn xưa nay đều cắn răng nhịn đau, vậy đủ làm cho nàng khâm phục lắm rồi.
Tạ Viễn thấy nàng thở phì phò như vậy, không nhịn được mà nở nụ cười, bởi vì sự việc phát sinh vừa nãy mà sản sinh mù mịt cũng tiêu tán không ít, “Cảm ơn em, Ed.”
“A Viễn ca ca không cần nói cảm ơn, sắc mặt của anh vẫn là không tốt lắm, nghỉ ngơi trước đi, em không quấy rầy anh nữa.” Ed tuy rằng có vẻ hơi tuỳ hứng, thế nhưng em gái này lúc chăm sóc người khác thì rất cẩn thận tuyệt không qua loa, thật sự là hình mẫu ý trung nhân lý tưởng.
Cho tới lúc đợi được trong phòng chỉ có một mình, Tạ Viễn mới chậm rãi thở dài.
Nghĩ đến dáng dấp chính mình vừa nãy vì quá sợ hãi mà không thể động đậy, thực sự là mất mặt, chỉ là cậu cũng thực sự không nghĩ tới phản ứng của cậu sẽ lớn như vậy, nếu như về sau vừa thấy được dã thú to lớn thì lại thành dáng dấp kia vậy phải làm sao bây giờ? Nơi này là thế giới thú nhân a!!
Hơn nữa nếu như không có cách nào khắc phục vấn đề này, chính mình chỉ sợ là sẽ cô độc tới già rồi.
Tạ Viễn là một GAY, còn là một linh hồn, theo lý mà nói xuyên qua thế giới thú nhân này kỳ thực rất tốt, nhưng với bộ dáng hiện tại này của cậu, muốn tìm một bạn đời tựa hồ rất khó, chắc chắn không một thú nhân nào có thể nhịn được bạn đời của chính mình lại không thừa nhận được thú hình của mình. Còn tìm người thuần khiết? Khó mà cười nổi, cái thành Ulla này vị trí xa xôi nhân khẩu không nhiều, tính đâu ra đấy được hơn năm trăm người, người thuần khiết cũng chỉ có Sean, có thể tưởng tượng tỉ lệ sinh được người thuần khiết thấp tới mức đáng thương.
Vì lẽ đó dựa theo tình thế trước mắt, Tạ Viễn rất có khả năng sẽ cô độc cả đời.
“Có điều cho dù không có chuyện này, mình cũng rất khó mà tìm được bạn đời đi.” Tạ Viễn bò lên giường, đem chính mình cuộn thành một đoàn, dùng tiếng Trung nho nhỏ mà lầm bầm lầu bầu, “Mình là người địa cầu, không phải người thuần khiết nơi này, mình không có cách nào sinh con.”
Trong thế giới thú nhân, sinh hài tử là chuyện vô cùng trọng yếu.
Vì lẽ đó chính mình cứ một mình đi…
Tạ Viễn cứ như vậy mang theo chút tâm tình cô đơn mà ngủ thϊếp đi.
Sang ngày thứ hai, Barry tới để xin lỗi cậu, làm cậu sợ đến lời gì cũng không nói được, chỉ có thể không ngừng lắc đầu biểu đạt chính mình cũng không cảm thấy cần phải nói xin lỗi, chọc Sean ngồi một bên phát cười, liền vội vàng đem Barry đuổi ra ngoài mới để Tạ Viễn thở phào nhẹ nhõm.
“A Viễn, chuyện ngày hôm qua con thấy thế nào?” Sean cũng không phí lời, hỏi thẳng.
Tạ Viễn trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói: “Đợi thương thế hoàn toàn lành lặn, hi vọng chú Sean có thể giúp con khắc phục nỗi sợ hãi này. Con không thể để cho thương tổn đã qua tiếp tục ảnh hưởng mình.”
Sean ngẩn ra, lập tức trên mặt xuất hiện vẻ mặt vui mừng, nhưng cũng cảm thấy đau lòng, đứa bé này quá kiên cường, kỳ thực có thể chỉ là tình cờ mềm yếu một hồi, huống chi cậu mới gặp sự kiện kia không lâu, hay là bởi vì cha mẹ đã không còn, cũng không còn có người cho cậu dựa vào, vì lẽ đó chỉ có thể tự nói với mình phải kiên cường mà sống sót.
“Chú nhất định sẽ giúp con.” Sean trịnh trọng cam kết nói.
Tiếp theo hai người liền bắt đầu thảo luận nên dùng biện pháp gì, nhìn ra được quyết tâm đều rất kiên định, nhưng mà nửa tháng sau đột nhiên xuất hiện một chuyện làm cho tất cả mọi người đều không ứng phó kịp.
Ngày ấy, mọi việc xem ra đều bình thường, vết thương trên vai Tạ Viễn đã cơ bản lành lại, ngày hôm nay Sean kiểm tra lần cuối, chỉ cần cậu cảm thấy khoẻ, tức là đã hồi phục.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới chính là, khi cậu thoát áo ra, sắc mặt Sean lập tức thay đổi, làm cậu hoảng sợ nghĩ thương tổn của mình phát sinh dị biến.
“Làm sao vậy? Vết thương chuyển biến xấu sao?” Hiện tại Tạ Viễn bị tiếng nói của Ed oanh tạc liên tục bên tai sau nửa tháng, lời nói đã có thể lưu loát mà nói ra khỏi miệng.
Sean một mặt nghiêm túc, ra hiệu cho cậu nằm trên giường, làm cho Tạ Viễn càng thấp thỏm, có điều lại không hỏi dò, chỉ ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng mà lúc Sean ở trên bụng cậu tỉ mỉ kiểm tra, cậu mấy ngày nay không có ăn bậy a.
Một hồi kiểm tra xong, Sean để Tạ Viễn đem quần áo mặc vào, chính mình một bên ngồi xuống ghế, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
Trước lúc Tạ Viễn nhanh đem mình doạ ra bệnh, Sean rốt cục lên tiếng.
“A Viễn, con tỉnh táo nghe chú nói, tuyệt đối đừng kích động.”
Lẽ nào là bệnh nan y? Tạ Viễn nuốt một ngụm nước bọt, bất chợt cũng sốt sắng lên đến, “Chú nói đi, con nghe đây.”
“A Viễn con…” Sean thật sự cảm thấy rất khó mở miệng, cuối cùng vẫn là cắn răng giậm chân một cái, nói “Con mang thai rồi.”
“Há, hóa ra là mang thai, hù chết con…” Tạ Viễn nghĩ vẫn còn may không phải là cái bệnh nan y gì, thở phào nhẹ nhõm vỗ vỗ ngực, đột nhiên dừng lại hết thảy động tác, cả người cứng ngắc, con mắt trợn lên sắp muốn rớt ra tới nơi, “Cái cái cái gì… Chú nói lại lần nữa đi? Con bị làm sao cơ?”
“Con, mang thai.” Sean lo lắng nhìn cậu, gằn từng chữ một.
“Cái này không thể nào!” Tạ Viễn khó có thể tin thốt lên, cậu chính là cái nam tử có nguồn gốc từ Hồng Thiên triều là nhân loại Địa Cầu, mang thai – cái chức năng vĩ đại này làm sao cậu có khả năng xảy ra? “Chú Sean đang nói đùa đúng không? Chú đang trêu đùa con đúng chứ. Ân, nhất định là thế.”
“A Viễn.” Sean nhẹ nhàng gọi cậu một tiếng, chính là một tiếng này khiến nụ cười gượng gạo trên mặt Tạ Viễn chậm rãi rút đi, bị mờ mịt thay thế.
“Không thể, điều này thật sự không thể… con sao có thể mang thai. Chứng cớ đâu?” Có thể hay không là chẩn đoán nhầm? Tuy rằng cậu biết khả năng này cực thấp.
Sean thở dài, giơ tay ra hiệu cho cậu nhìn về phía chếch bên trong cánh tay phải của cậu, Tạ Viễn lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào, vị trí cánh tay xuất hiện một hoa văn hồng nhạt, mơ hồ có thể thấy được là một đầu sói.
“Hết thảy người mang thai trên vị trí cánh tay trái đều sẽ xuất hiện một hoa văn, hoa văn này là do thú nhân làm con thụ thai quyết định. Theo thời gian trôi đi, màu sắc hoa văn sẽ dần dần sâu sắc thêm, đường nét cũng sẽ càng rõ ràng, mãi đến tận lúc biến thành màu đỏ sẫm liền đại biểu đứa bé muốn ra đời, hơn nữa trong quá trình mang thai nếu như thai nhi có dị dạng gì cũng sẽ biểu hiện ra ở màu sắc bên trong hoa văn. Hài tử sau khi sinh ra rồi, hoa văn sẽ tự động biến mất.”
… Trời đất, đây cũng quá huyền huyễn! Dễ quan sát vậy a! Thật khiến người ta kinh ngạc, Tạ Viễn trong lúc hỗn loạn, trong đầu lại còn có thể nhổ ra một câu như vậy.
“A Viễn, con định sẽ làm gì?” Sean nhìn cậu, đầy mặt lo lắng.
“… Có thể, làm thế nào đây?” Tạ Viễn máy móc trả lời.
“Xoá bỏ đi.” Sean đưa ra một kiến nghị tàn nhẫn nhưng tốt nhất, “Đứa bé này không phải kết tinh tình yêu, cho dù sinh ra được con cũng không cách nào yêu thương nó, lại nói, mang thai là một quá trình rất khổ cực, nếu như cha đứa bé này là người con yêu, con sẽ vui vẻ chịu đựng, thế nhưng… Chú sợ trong lòng con không thừa nhận được.”
Tạ Viễn há miệng, nhưng lại không biết nói cái gì, cậu rõ ràng ý tứ Sean, cũng cảm thấy hắn rất có đạo lý, trước tiên không nói chuyện mang thai này đã lật đổ tam quan của bản thân cậu, hơn nữa đứa trẻ trong bụng là do cậu bị cưỡиɠ ɠiαи mà có, cậu đã không truy cứu trách nhiệm người làm hại cậu, nhưng muốn cậu vì người làm hại mình mà sinh con? Nhưng là, cậu lại không có bị chứng Stockholm nha.
Nhưng là…
“Chú Sean, có thể để con suy nghĩ thật kỹ không?”
“Được rồi.” Sean dừng một chút liền thoải mái gật gù, tuy rằng Tạ Viễn xem ra non nớt, thế nhưng những ngày ở chung này, Sean hiểu rõ tâm trí của cậu đã đầy đủ thành thục, bất cứ chuyện gì đều có thể suy nghĩ kỹ càng do đó đối với chính cậu mà nói đó là quyết định chính xác nhất.
Tạ Viễn hồn bay phách lạc trở về phòng đem mình ném lên giường, hai mắt đờ ra, trong đầu của cậu còn xoắn xuýt chuyện chính mình làm sao lại có thể mang thai, liệt kê ra một đống lí do như xuyên qua thay đổi từ trường thay đổi gene; thậm chí cậu tính đến khả năng cậu không phải toàn bộ xuyên mà là hồn xuyên vào một thân thể người thuần khiết giống mình như đúc, nhưng bất luận cậu nghĩ như thế nào vẫn là không nghĩ ra lý do xác đáng, cậu mang thai đã là sự thực một trăm phần trăm không hơn không kém.
“Đứa bé…” Cậu vô ý thức giơ tay xoa bụng dưới bằng phẳng, nơi này có một tiểu sinh mệnh đang lớn lên từng ngày nhưng cũng không hề nằm trong kế hoạch, cậu ngạc nhiên luống cuống, nhưng không có mâu thuẫn căm ghét.
Trong lúc miên man suy nghĩ, cậu bất tri bất giác liền ngủ thϊếp đi.
Tạ Viễn mơ một giấc mơ, mơ tới cuộc sống trước kia mà cậu không thể quay về, còn có cha mẹ đã tạ thế.
Cậu sinh ra ở một gia đình phi thường truyền thống, cha là kiểu người đại gia trưởng điển hình, mẹ là người phụ nữ ôn nhu coi chồng là trời, Tạ gia bọn họ ở đầu thế kỷ trước dựa vào tay nghề tổ tiên truyền lại mà mở một tiệm may, truyền thuyết có kể lại tổ tông từng hầu hạ quý nhân trong cung, ở cái thời đại huy hoàng của sườn xám (1) ,tiệm may Tạ gia bọn họ cũng có thể nói phất như diều gặp gió, chỉ là sau đó chiến loạn rung chuyển, gia nghiệp to lớn liền bắt đầu héo tàn, thời kỳ Kiến Quốc sau lại hỗn loạn tới mười năm, cho đến sau đó Tạ gia theo đuổi nghề may của tổ tiên cũng chỉ còn một nhánh là bọn họ.
(1) Sườn xám: Trang phục truyền thống sườn xám của Trung Quốc.
Tay nghề nhà bọn họ là truyền cho nam không truyền cho nữ, gia đình cậu khéo như vậy, mấy đời đều chỉ có một nam nhân, cho nên thời điểm cậu phát hiện mình chỉ có thể yêu thích nam nhân, phải nói là suýt chút nữa bị hù chết cũng không quá đáng.
Nghĩ tới việc chống lại sao? Đương nhiên là có nghĩ tới, nhưng là vẫn bị giáo dục cái gì là phụ tử cương (2), mỗi lần nhìn thấy cha uy nghiêm cậu liền khϊếp đảm, lại nhìn mẹ nửa cuộc đời mệt nhọc, cậu lại cảm thấy bởi vì mình mà phá hoại cái gia đình bình an này thì thật sự là bất hiếu.
(2) Phụ tử cương: áo mặc không qua khỏi đầu, con phải theo ý cha)
Cậu liền như vậy ẩn nhẫn lại khắc chế mà sống, sau khi tốt nghiệp đại học rất tự nhiên kế thừa nghề may trong nhà, đến hai mươi lăm tuổi người nhà thấy cậu đều chưa có bạn gái, liền thu xếp giới thiệu cho cậu.
Điều duy nhất khiến cậu vui mừng chính là, tuy rằng cha coi trọng ‘phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn’ (3), nhưng xưa nay bản thân chưa từng vừa ý con gái nhà ai và không ai ép buộc cậu phải cưới, mà muốn để cậu tìm tới một nữ nhân hợp ý mới kết hôn, hay là vì cha nghiêm khắc đối với mình nhưng lại luôn bảo vệ mình bằng hành động. Đáng tiếc cậu lại thích nam nhân.
(3) “Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn.” Xuất xứ: “Đằng văn công hạ” của Mạnh Tử : “Bất đãi phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn, toản huyệt khích tương khuy, du tường tương tòng, tắc phụ mẫu quốc nhân giai tiện chi.” Ý giống như câu: “Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy.”
Cậu vẫn cho là chính mình có một ngày sẽ không chịu được mà thẳng thắn nói ra sự thật cùng mọi người trong nhà, không nghĩ tới một lần “nhẫn” liền “nhịn” tới năm năm, càng không có nghĩ tới cha mẹ bởi vì một tai nạn xe cộ mà đột ngột buông tay chốn nhân gian.
Cha tử vong tại chỗ, mẹ ở bệnh viện kéo dài hơi tàn được mấy ngày, di ngôn vẫn là muốn cậu kết hôn sinh con tìm một người chăm sóc cậu thật tốt. Cậu không cách nào từ chối mấy lời giao phó lúc lâm chung này, chỉ có thể đáp ứng, để mẹ an lòng nhắm mắt ra đi.
Cậu chính là không cách nào cùng một người phụ nữ kết hôn sinh con, nhưng cậu càng thêm không cách nào tìm một người đàn ông để sống hết đời, cha mẹ chết với cậu mà nói cũng không phải sự giải thoát, trái lại là lao tù càng thêm vững chắc.
Cậu vốn là muốn chờ tuổi lớn hơn một chút liền đi thu dưỡng một đứa bé, đem tay nghề chính mình truyền lại, lại không nghĩ rằng một khi xuyên qua, bị con sói XXX mà thôi, hiện tại lại còn có em bé!
Cậu cho rằng cả đời này cậu sẽ không có một đứa con cùng huyết thống, hiện tại đột nhiên lại có thể có, tuy rằng quá trình chế tạo em bé không vừa ý, tuy rằng đứa bé có được do cậu chuyển kiếp, nhưng đứa bé chảy cùng dòng máu với cậu thì đối với cậu mà nói có sự mê hoặc khó mà chống cự được.
Tình cảm của cậu với thế giới vẫn luôn là trống không, từ nhỏ đã tiếp thu việc cha uy hϊếp, để cậu cho dù học đại học ở bên ngoài bốn năm cũng không dám có một chút phóng túng nào, sau đó kế thừa gia nghiệp, ở dưới mí mắt cha dĩ nhiên là càng thêm không dám.
Cậu vẫn luôn rất cô quạnh, đáy lòng cũng vẫn hy vọng có thể có người yêu mà cầm tay một đời, kiếp trước không tìm được. Bây giờ ở dị thế này, bởi vì cái sự việc phát sinh trong rừng rậm kia làm cho cậu chịu di chứng về sau, mặc kệ có thể khắc phục hay không, nhưng cậu có cảm giác hi vọng của mình thật xa vời.
Nói cách khác cậu rất có thể lần thứ hai phải chấp nhận cuộc sống độc thân, cậu cảm thấy chịu đủ lắm rồi, mà hiện tại, cậu lại có con.
Cậu có thể nhìn con của cậu trưởng thành, lập gia đình, đứa bé này sẽ trở thành bằng chứng chân thực tồn tại của cậu ở trong dị thế này, cậu có thể ở đây xây dựng lên một gia đình, cho dù gia đình vắng bóng một vị gia trưởng khác, nhưng cái này cũng không quan trọng lắm.
Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là con kia sói trắng ở trong lòng cậu vẫn là dã thú hung mãnh chứ không phải người, con của cậu cùng nó là không hề có một chút quan hệ nào, đứa bé này chỉ sẽ thuộc về cậu, là của một mình cậu!
Thời điểm Tạ Viễn tỉnh lại, khóe miệng mang theo nét tươi cười, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ấm áp sáng sủa đến khiến người ta cảm thấy cuộc sống đúng là tươi đẹp như vậy.
“Con à, sau này ba ba sẽ dạy cho con thật nhiều điều.” Cậu nhấc tay vỗ vỗ bụng dưới bằng phẳng, đưa ra quyết định.