Lúc chạng vạng, trường học duy nhất trong thành Ulla vang lên một tiếng chuông tan học. Ngoài cửa từng đứa từng đứa nối đuôi nhau mà ra, âm thanh nam thú nhân đuổi nhau đùa giỡn, nữ thú nhân chít chít thì thầm tiếng nói cười, tạo thành hình ảnh hết sức hài hòa.
“Hải Mạn đệ đệ.” Rõ ràng chỉ là một thanh âm vang lên gọi tên, nhưng quỷ dị là tiếng gọi này khiến hết thảy lũ trẻ nghe thấy đều dừng bước, tiếp theo động tác cực kì đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một người có mái tóc nửa trắng nửa đen rất nhiều lớp, đỉnh đầu là một đôi tai bò, nam thú nhân nhỏ này nhanh chóng chạy đến tiểu thuần người có mái tóc màu đen trước mặt, khuôn mặt hàm hậu nhỏ đỏ bừng, có thể nhìn ra hắn đang rất căng thẳng.
“Tôi không phải em trai cậu.” Tiểu thuần người tóc đen thấy đường bị ngăn trở, không thể làm gì khác hơn là dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt nhỏ tinh xảo đẹp đẽ đến kinh người. Nhưng đôi con ngươi đen thâm thúy nhìn người trước mặt lại dị thường lạnh nhạt, cậu mở miệng nói.
Ở khoảng cách gần như vậy mà nhìn tiểu thuần người mình yêu thích, thú nhân nhỏ hiển nhiên càng căng thẳng hơn, cho dù thái độ lạnh nhạt của đối phương cũng không ngại, lắp ba lắp bắp nói: “Cái kia, cái kia… Hải… Hải Mạn.”
“Có việc gì?”
“Tôi, tôi.. tôi.. tôi.. muốn đưa cậu về nhà.”
“Không cần.” Không chút lưu tình mà từ chối, gọn gàng nhanh chóng đến khiến thú nhân nhỏ kia ngẩn ngơ. Hải Mạn căn bản không để ý tới phản ứng của người kia, sau khi nói xong vòng qua hắn tiếp tục bước về nhà.
Thú nhân nhỏ phục hồi tinh thần lại, xoay người muốn đuổi theo nhưng cổ áo lại bị người kéo lại, lực kéo mạnh khiến hắn không di chuyển được dù chỉ một bước. Không thể làm gì khác hơn là tức đến nổ phổi, một bên hét một bên quay đầu lại, “Ai vậy? Mau buông tay! Muốn đánh nhau đúng không?”
“Nhất định phải đánh nhau sao?” Một khuôn mặt nhỏ híp mắt cười khiến người ta cảm thấy cực kỳ ấm áp, thanh âm cũng là cực kỳ ôn hòa, nhưng là thú nhân nhỏ trong nháy mắt quay đầu nhìn thấy đối phương, thái độ vừa giương nanh múa vuốt ngay lập tức biến mất.
“Lão đại Tu Hữu!”
“Vừa rồi cậu nói muốn đánh nhau không phải sao?” Tu Hữu vẫn cười, chỉ là ở trên khuôn mặt rạng rỡ cặp mắt sói như mã não kia thế nào cũng khiến người hoảng hốt.
“Không có!” Nhân thú nhỏ lập tức nhanh chóng trả lời, đuôi nhỏ phía sau run lên, nhìn liền biết đã bị dọa cho phát sợ.
“Anh.” Âm thanh Hải Mạn lại vang lên, lần này mới mang một chút ấm áp, “Về nhà.”
“Tuân lệnh.” Tu Hữu nở nụ cười đẹp đẽ, buông tay, tiểu thú nhân kia lập tức lùi ra thật xa. Tu Hữu cũng mặc kệ hắn, đi tới cạnh Hải Mạn vừa cười nói, “Đi thôi.”
Hai bóng người bé nhỏ càng đi càng xa, một mảnh vừa yên tĩnh lập tức như là tuyết tan mà náo nhiệt lên, nếu như cẩn thận lắng nghe sẽ thu được rất nhiều tin tức.
“Hải Mạn quả nhiên trước sau như một đối với nam thú nhân không coi ra gì a.”
“Mỗi ngày đều diễn trò này mãi, tại sao bọn họ cứ muốn làm?”
“Hết cách rồi, Hải Mạn thật sự lớn lên quá xinh đẹp, tuy rằng lạnh như băng vậy.”
“Đúng đấy, có điều dù bị cự tuyệt nhưng có thể cùng cậu ấy nói vài câu cũng rất tốt.”
“Đúng rồi đúng rồi, đáng tiếc có lão đại Tu Hữu ở đó, nhiều nhất sẽ không vượt qua ba câu.”
“Lão đại Tu Hữu thật hung hãn, thật sự hắn chỉ mới tám tuổi sao? QAQ “
“Thú hình người ta là sói trắng, trong thành Ulla những thú hình khác cơ bản đều là động vật ăn cỏ vô hại, trời sinh đã áp chế thú nhân khác, chấp nhận đi.”
“Ríu rít ríu rít, nếu như tôi là con gái thì tốt rồi, Hải Mạn đối với con gái sẽ không có lạnh nhạt như vậy đi.”
“Cũng chẳng khác gì đâu, không bằng nói cậu muốn thành người nhà Hải Mạn còn tốt hơn, nghe nói Hải Mạn chỉ cười với người nhà đấy!”
“Tôi cũng rất muốn làm ca ca hoặc đệ đệ Hải Mạn, A Viễn thúc thúc vừa tốt lại ôn nhu, vừa nấu ăn ngon còn làm quần áo đẹp, so với mẹ tôi quá tốt đi!”
“Đúng rồi đúng rồi, tôi cũng muốn vậy a!!”
Mà hai nhóc con khiến người người ước ao kia đang không nhanh không chậm đi về nhà.
“Mạn Mạn thân ái a, em hiện tại mới tám tuổi liền nhiều nhân thú nhỏ theo đuổi em như vậy, lớn nữa thì làm sao đây?” Tuy rằng đã sớm quen thuộc việc Hải Mạn được hoan nghênh, nhưng Tu Hữu vẫn không nhịn được thở dài nói.
“Thành Ulla người ngoài rất ít.” Ý tứ chính là lớn rồi nếu không có gì ngoài ý muốn thì những người này vẫn cứ hướng về trước mặt cậu tụ tập như vậy, “Lão đại Tu Hữu cũng sẽ vẫn luôn là lão đại thành Ulla này.”
Tu Hữu bị nghẹn một hồi, đệ đệ mình thực sự là không hề giống đứa trẻ tám tuổi, không đáng yêu chút nào!
Nói đến lai lịch cái tên gọi lão đại Tu Hữu này, có thể nói là cùng Hải Mạn thoát không khỏi liên quan.
Bởi vì thành Ulla không lớn, người lại không nhiều, vì lẽ đó ai cũng đều phi thường quen thuộc nhau, cơ bản những đứa nhỏ cả thành đều là thanh mai trúc mã mà dần trưởng thành. Theo thời gian lớn dần, Hải Mạn càng lớn càng đẹp không có chút ngoài ý muốn nào sẽ trở thành người thành Ulla vạn người mê. Nếu là nữ thú nhân nhỏ thì tốt, hiểu được chuyện sẽ thẹn thùng, chỉ là thỉnh thoảng tặng cho Hải Mạn đồ vật gì đó. Nhưng mà nam nhân thú nhỏ thì không giống như vậy, trong gien nam tính vì tìm phối ngẫu mà có thiên tính không ngừng cạnh tranh, cũng không bởi vì tuổi còn nhỏ mà yếu ớt. Bởi vậy khi Hải Mạn hiểu chuyện liền bắt đầu không ngừng nhìn thấy có nam tiểu thú nhân ở trước mặt mình ra tay đánh nhau, thậm chí có người còn muốn đυ.c nước béo cò trộm gần gũi cậu. Khiến ca ca Tu Hữu phi thường buồn bực, không chút do dự mà hướng về đám nam thú nhỏ tụ tập trước mặt Hải Mạn thành đối tượng để luyện tập chân tay. Trước tiên không nói đến thú hình của cậu là sói ở vào bậc cao trong chuỗi sinh vật, chỉ cần nói riêng việc từ nhỏ cậu tiếp thu huấn luyện của Barry cũng khiến cho Tu Hữu có sức mạnh đủ để khinh thường thành Ulla. Không quản ngươi có hình thể trâu nước khổng lồ hay không, chỉ cần sói tru một tiếng liền ngoan ngoãn cúp đuôi nghe lời. Thêm vào bản thân cậu đã là hài tử vương, lâu dần danh xưng ‘Lão đại’ này liền thuận lý thành chương bị các thú nhân nhỏ kêu ra khỏi miệng.
Không lâu lắm, một căn nhà hai tầng nhỏ nhắn xuất hiện ở trước mắt hai người, bề ngoài cùng các căn nhà khác cùng cư dân nơi đây cũng không có gì khác biệt quá lớn. Trước cửa nhà có một vườn hoa nhỏ được chăm sóc rất tốt, lúc hai người mới vừa đẩy ra hai cánh cửa gỗ vào vườn hoa nhỏ thì cửa lớn căn nhà đúng lúc cũng vừa mở ra.
Tóc đen con ngươi đen giống Hải Mạn, nam tử ngũ quan thanh tú, tuy rằng không phải loại đẹp đẽ kinh người kia, thế nhưng khí chất toàn thân cực kỳ ôn hòa. Lúc nhìn đến hai đứa bé thì ngay lập tức nở nụ cười hiền hòa ấm áp hệt như ánh nắng ban mai, người này đương nhiên chính là Tạ Viễn.
“Baba, chúng con đã về rồi.” Hải Mạn trong mắt đám thú nhỏ là người phi thường lạnh lùng, trong nháy mắt nhìn thấy baba mình liền nở nụ cười, rạng rỡ đến quả thực có thể chói mù mắt người. Chân nhỏ thật nhanh nhào tới, hoàn toàn chính là một bộ dáng làm nũng đáng yêu mà hài tử ở độ tuổi này nên có.
“Mạn Mạn, mấy tiếng không thấy baba, có nhớ baba không?” Tạ Viễn thuần thục tiếp được Hải Mạn nhào tới, sau đó đem nhóc ôm lên, dùng sức mà hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ kia, động tác liền một mạch, cực kỳ quen thuộc.
“Có! Mạn Mạn rất nhớ baba.” Hải Mạn cũng hôn lại baba mình một cái, trên mặt là tràn đầy thân mật cùng ỷ lại.
Hai cha con không chê buồn nôn chán ngán mà ngọt ngào một hồi, Tạ Viễn mới thả Hải Mạn xuống, xoay người quay về phía Tư Hữu mở ra hai tay, “Bảo Bảo, ôm một cái nào.”
“Baba, con đã tám tuổi rồi, không được gọi con là Bảo Bảo đâu.” Tu Hữu đỏ mặt nhỏ giọng kháng nghị, “Ông ngoại Barry nói con đã lớn rồi, không thể lại để baba ôm.”
“Bảo Bảo thì có lớn hơn vài tuổi đều là Bảo Bảo của baba, hơn nữa qua mấy năm nữa baba liền không ôm được bảo bảo, hiện tại đương nhiên phải ôm nhiều một cái.” Tạ Viễn thích nhất đem nhóc con lớn nhất chọc cho mặt đỏ hồng, không nói hai lời liền đem người kéo tới, mạnh mẽ ôm lấy sau đó rất tự nhiên dùng sức hôn một cái.
Mỗi ngày diễn một loạt cảnh tượng tình cha con chán ngán xong xuôi, Tạ Viễn mới để bọn nhỏ đi lên lầu, chính mình liền đem cửa tiệm lầu một đóng lại.
Trở lại lầu hai liền nhìn thấy Tu Hữu cùng Hải Mạn đã tự giác kéo ghế đến cạnh bàn ăn, ngoan ngoãn ngồi ở vị trí của mình chờ cậu. Tạ Viễn nhanh chóng vào bếp lấy món ăn đã nấu chín bưng ra, tuân theo quy định ăn không nói uống không nói, cha con ba người liền yên lặng bắt đầu ăn cơm.
Ở phương diện gia giáo, Tạ Viễn dựa theo chính mình khi còn bé tiếp thu giáo dục mà dạy dỗ hai đứa nhỏ. Tuy nhiên Tạ gia có nội tình gia đình, quy củ xưa nay không ít, mà Tạ Viễn không muốn cho con mình trải qua như cậu khi còn bé nên cẩn thận từng chút một, xóa những quy củ quá nghiêm khắc, chỉ cần để cho hai đứa nhỏ lễ phép hiểu chuyện có giáo dưỡng là được.
Sau bữa cơm tối, từng người đi tắm xong, liền đến thời gian tâm sự. Tạ Viễn bởi vì tuổi ấu thơ phụ thân quá nghiêm khắc, thời điểm chia sẻ hiểu nhau chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, đa số đều là răn dạy, bi thảm không phải chỉ một chút. Hiện tại làm cha làm mẹ, đương nhiên sẽ không để hài tử mình phải chịu khổ, cho nên liền cố định mỗi ngày sẽ nói chuyện cùng bọn nhỏ, nội dung cuộc nói chuyện đều là sự tình bọn nhỏ ngày hôm nay trải qua.
Tạ Viễn vừa đi vào cố ý trêu bọn nhỏ đang chơi đùa trong gian phòng, hai cái bóng bé nhỏ ngay lập tức hướng về cậu nhào tới. Bởi vì trên đất phủ kín thảm mềm mại cùng gối ôm nên Tạ Viễn liền cố ý không chống lại, theo lực đạo của bọn nhỏ mà ngã trên mặt đất. Cha con ba người lăn thành một đoàn, tiếng cười sung sướиɠ vang lên.
“Baba, chúng con có chuyện muốn xin người!” Tu Hữu cùng Hải Mạn nằm nhoài trên người Tạ Viễn, hai đôi mắt to long lanh lóe sáng nhìn cậu. Cái dáng vẻ khả ái đơn thuần kia thật khiến cho người ta không chịu được!
“Nói đi, baba có thể làm được nhất định baba sẽ làm cho hai bảo bối của baba.” Chế độ nhi khống ngay lập tức bật lên!
“Hôm nay thầy giáo nói sau bảy ngày nữa là trường học giáo khánh.”
“Mười năm tổ chức một lần, mỗi lần đều là do tự học sinh tổ chức hoạt động.”
“Mỗi ban phái hai đại biểu tham gia thảo luận.”
“Lớp chúng con là con cùng đệ đệ làm đại biểu.”
“Trải qua thảo luận, mọi người đã đề ra một phương án hoạt động.”
“Tổ chức mô phỏng một thành nhỏ, để chúng con thử nghiệm làm người trưởng thành.”
“Mỗi ban tự quyết định sẽ mô phỏng một nghề nghiệp gì đó, có thể là một loại cũng có thể là nhiều loại.”
“Lớp chúng con quyết định làm một sân khấu có cửa hàng đồ ngọt, khiến người ta đi vào có thể vừa ăn đồ ăn vừa có thể xem biểu diễn.”
“Chúng con định diễn năm vở kịch.”
“Hi vọng baba có thể thiết kế cho chúng con phục trang để biểu diễn.”
“Đương nhiên chúng con không nỡ để baba phải khổ cực.”
“Chỉ cần có bản vẽ chúng con sẽ đưa cho bạn mang về nhà để cho mẹ của bọn họ làm.”
“Đồng ý nha, baba tốt của chúng con…” Hai người một xướng một họa, thống nhất một đại hợp tấu, cố ý trang bị ngữ khí bi bô, căn bản không để baba nhi khống nào đó có cơ hội từ chối chuyện này.
Tạ Viễn lúc này mới hỏi bọn nhỏ tên năm vở kịch. Không nghĩ tới ngoại trừ một vở kịch là tiết tấu hơi khác, còn lại đều là chuyện đầu giường cậu đã từng kể cho bọn nhỏ nghe, tên là “Sói đến rồi”, “Cô bé quàng khăn đỏ”, “Người đẹp ngủ trong rừng” và “Đại náo thiên cung”. Nhớ đến hai câu chuyện đầu, khi ấy kể cho bọn nhỏ còn đem Tư Hữu chọc vừa cười vừa khóc, đứa nhỏ nói mình không xấu như vậy, sẽ không ăn thịt bạn dê nhỏ, cũng sẽ không ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ, khiến hắn sửng sốt nửa ngày mới nhớ con trai của mình là sói, vội vã nhịn cười đem người dỗ dành.
Cha con ba người liền cẩn thận thảo luận một phen, càng nói Tạ Viễn càng cảm thấy cặp sinh đôi nhà mình thật là có uy tín với bạn học, quả thực đến mức độ đối với hai đứa nhỏ nói gì nghe nấy, vô cùng hài lòng thong thả căn dặn hai đứa không được bắt nạt bạn học, hai nhóc đương nhiên là thề son sắt bảo đảm.
———————
Thành Simba ban đầu được phát hiện trong một khu rừng rậm. Theo thời gian trôi đi, nhân khẩu càng ngày càng đông đúc, ngôi thành này diện tích cũng không ngừng mở rộng. Nhưng mà thành Simba dựa vào rừng rậm xây lên nên dĩ nhiên cực kỳ khổng lồ, tiêu hao vô số nhân lực, vật lực cùng tài lực và thời gian. Có điều, vùng rừng rậm này vô cùng an toàn, không như vùng rừng Tùng Lâm rậm rạp còn lại bên cạnh là địa phương cực kỳ hung hiểm. Hiện tại người đang nắm quyền bên đấy đau đầu cực kỳ, bởi vì ở vùng rừng nguy hiểm đầy mãnh thú lại có bên trong đầy dược liệu quý giá, đã hi sinh vô số binh lính tinh nhuệ để chinh phục được một diện tích rừng rậm nguy hiểm cũng không rộng lớn, thật sự là không có chút lợi ích nào. Huống hồ thiên tính bên trong thú nhân đối với tự nhiên là vô cùng kính nể, bản năng biết không thể đối với tự nhiên phá hoại quá độ, nhưng muốn cho người đang nắm quyền từ bỏ một mảnh bảo địa như thế khiến lòng người cực kỳ không cam lòng.
Cuối cùng một vị đại thần thông minh đưa ra một chủ ý tuyệt diệu, hắn để quốc vương hạ lệnh ở ngoài vùng rừng rậm này xây dựng một bức tường đá kiên cố cao chót vót, chỉ chừa một lối ra, tạo thành một ngục giam thiên nhiên, giam cầm những phạm nhân hung ác kia, để bọn họ ở trong rừng rậm tự sinh tự diệt, cũng có thể thông qua việc bắt giữ mãnh thú bên trong, thăm dò địa hình hoặc là lấy thuốc đem đổi, có thể giảm nhẹ hình phạt.
Quốc vương hỏi liệu bọn họ có cơ hội trốn thoát thì sao? Đại thần nói, nếu như bọn họ có thể tìm được những lối thoát khác để rời đi vùng rừng rậm thì cũng coi như bọn họ có bản lĩnh. Phải biết, càng tiến vào trong rừng rậm thì càng nguy hiểm, chúng ta từ trước cũng không phải là bị thiệt thòi sao. Hơn nữa cũng phải để phạm nhân nuốt “tầm hoa”, để biết được bọn họ là chết hay sống.
Gọi là “tầm hoa” vì lúc trước khi tìm kiếm ở mảnh rừng nguy hiểm này tìm được một loại thực vật thần kỳ, nó chỉ sống duy nhất một lần trong một vòng đời, cả đời kết trái một lần, trái cây chỉ có hai hạt cũng chính là hạt giống. Nếu như kết trái rồi chết, như vậy trái cây kết ra hoa liền sẽ lập tức héo tàn, một lần vô tình nghiên cứu người ta phát hiện, gốc cây kia sau khi ra hoa kết ra hai hạt giống kia, nếu như một gốc cây chết bị người nuốt vào mà đem hạt giống trồng trọt, như vậy khi nở hoa thì sẽ cùng người kia trở thành trạng thái cộng sinh, cùng sinh cùng chết, mà biện pháp giải trừ chính là nuốt cả hạt giống và cả hoa, sau đó đem chúng hoà tan bên trong thân thể.
Cứ như vậy cũng chính là đem tính mạng phạm nhân nắm ở trong lòng bàn tay, cho dù người đó thật sự chạy mất, chỉ cần “tầm hoa” nằm ở trong tay, vậy thì có thể bất cứ lúc nào muốn mạng của hắn. Cho nên người nuốt vẫn là ngoan ngoãn mà đi lính thôi. Mà “tầm hoa” còn có một tác dụng kỳ diệu khác, người nuốt hoa rồi cùng nó cộng sinh, khi ngắt nhẹ nhị hoa, người này sẽ có một loại cảm giác trái tim bị đâm nhói, điều này cũng thuận tiện cho người ở ngoài ngục giam kêu gọi phạm nhân.
Mà lúc này ở cái nơi đã bị mọi người gọi là ‘Khu rừng của vực thẳm” ở nơi duy nhất ra vào ngục giam, đang đứng một thú nhân cao lớn uy mãnh.
Hắn có một mái tóc dài trắng hiện ra ánh bạc, cùng một đôi mắt sói đỏ đậm.
=========
Shure: Tu Hữu
Hyman: Hải Mạn