Chương 6.2

Khi bước vào lâu đài, thứ đập vào mắt cô đầu tiên chính là sàn nhà rộng lớn được lát bằng đá cẩm thạch. Các hành lang được kết nối với nhau xung quanh quảng trường. Và cuối cùng là tòa nhà pháo đài chính mọc lên từ trung tâm của các hành lang.

Có vô số phòng trong tòa lâu đài này, Kalcion xuyên qua căn phòng đầu tiên để tiến vào căn phòng thứ hai. Khi bước vào phòng, Seolena có thể nhìn thấy một hàng dài những cửa sổ và cửa ra vào đầy màu sắc.

Trong số đó, cô phát hiện ra cánh cửa lớn và sặc sỡ nhất. Ở cửa, có hai người hầu gái và hai người làm có vẻ là lính canh. Họ lập tức đứng thẳng lên khi nhìn thấy Kalcion.

“Thưa Công tước, bà Jannet đã chuyển lời tới chúng tôi, chúng tôi sẽ thông báo cho ngài biết ngay khi có thêm tin tức mới.”

Họ vội vã chuyển lời nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến Kalcion đang sải bước ổn định.

Họ nhanh tay mở cửa phòng cho Kalcion. Có thể nói nhanh hơn và chính xác hơn bất kỳ cửa tự động nào. Ngay khi anh bước vào phòng, những người làm còn lại đã xếp lại tư thế hoàn chỉnh để cúi chào Kalcion.

Thịch! Cánh cửa đóng lại kéo theo một âm thanh thật nặng nề.

“Phù.” Seolena thở dài.

“Tôi chẳng cần phải làm gì cả nhưng tôi thật sự lo lắng đấy. Có lẽ ngài là người đàn ông xuất sắc hơn tôi tưởng.”

“Và nó đã trở thành một vấn đề lớn.” Kalcion đặt Seolena xuống.

Dù Seolena nhẹ thế nào, cô cũng vẫn là một người đã trưởng thành. Khi cô ôm anh từ trên núi xuống, chẳng có điều gì khó khăn với cô cả. Nhưng bây giờ, đôi chân của Seolena bỗng mất đi sức lực, cô trở nên loạng choạng.

Kalcion đang vén áo choàng lên mà không hề để ý đến cô. Selena lắc đầu.

"Cô như thế nào sẽ diễn giống như tình nhân của ta được khi mà mới bị một chút chuyện như vậy đã cảm thấy mệt mỏi rồi?"

Khi nhắc đến từ "diễn", biểu cảm của Kalcion trở nên nhăn nhó.

“Ngài vẫn muốn ta phải diễn ngay cả khi chẳng có bất kỳ ai ở đây ngoài hai chúng ta sao?”

“Ngài mới là người cần phải nhập vai để cải thiện diễn xuất của mình.”

Anh ta không cần phải làm điều này nếu anh ta thực sự có kỹ năng tốt. Seolena biết chuyện này là một sự lãng phí thời gian cuộc đời cô.

"Bây giờ cô đã đến lâu đài để tránh những rủi ro đe dọa đến tính mạng của cô ngoài kia, tiếp theo hãy làm bất cứ điều gì cô muốn."

Seolena ngồi trên ghế và từ từ bắt chéo chân.

"Tôi cần một chút quyền lực từ ngài để có thể làm cho mọi chuyện trông rõ ràng hơn."*

*: Ad nghĩ ý của Seo là muốn mọi người thấy rõ tình yêu của cô với Kal đồng thời tỏ rõ bộ mặt ác nữ của mình.

“Được thôi.”

"Ngài không nên thể hiện quyền lực của ngài qua những mệnh lệnh hay yêu cầu như vừa rồi, mà là từ ánh mắt và cử chỉ của ngài đối với tôi. Nghe đã khó, làm được hay không lại càng khó hơn nhưng nó sẽ dễ dàng thu hút được sự chú ý của người khác hơn."

Seolena nở nụ cười, nói tiếp:

“Vậy nên hãy cố gắng tự nhiên hơn một chút được không, thưa ngài Công tước?”

Kalcion không đáp lại.

Tuy nhiên, Seolena chắc chắn rằng anh ấy sẽ làm theo. Chỉ qua một khoảng thời gian ngắn, Kalcion đã được nắm rõ sự chiến thắng trong tay. Anh ta không thể bỏ cuộc.

Seolena mỉm cười trong lòng, đẩy giáo trình của lớp diễn xuất về phía Kalcion.

Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, là một người hầu.

“Thưa Công tước, bồn tắm đã chuẩn bị xong. Ngài có cần thêm chút thời gian không ạ?”

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của Seolena và Kalcion chạm nhau.

“Cứ chờ thêm một chút.”

Kalcion vội vàng ném chiếc áo choàng về phía Seolena.

Kiểu dáng và kết cấu của những bộ quần áo Selena đang mặc không hề xa lạ với thế giới này. Bộ quần áo may theo mục đích dễ mặc nên rất gọn gàng. Không có lạ lẫm gì khi những người bình thường ở nơi đây có thể may quần áo đẹp từ loại vải này.

Cô đã để điện thoại di động của mình trong hang. Vì vậy, cô không thể không kéo chiếc áo choàng quanh người và chờ đợi thời gian để bắt đầu màn diễn xuất của mình. Giờ nghĩ lại, cô đã thành công trong việc tiến vào lâu đài một cách an toàn, và tất cả những gì cô phải làm bây giờ là trau dồi kỹ năng của mình.

Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc đi tắm. Cô vội vàng lắc đầu với Kalcion.

“Bây giờ, chỉ cần cởϊ qυầи áo của cô và đi vào phòng tắm… . ”

“Nhưng tôi không thể không mặc quần áo trước mặt họ được.”

“...Ồ.”

Kalcion day day trán của mình.

Anh chưa bao giờ để tâm đến những chi tiết nhỏ này. Anh không biết phải quan tâm đến cái gì hay dành sự quan tâm cho ai. Có quá nhiều thứ cần phải để ý hơn anh nghĩ.

Nhưng tin tốt là anh đã chọn được một người vừa ý.

“Vậy cô cứ mặc quần áo và đi…”

Kalcion nhanh chóng đưa ra góp ý của mình.

“Không,không. Nó...Ah.”

Bỗng nhiên một ý niệm chợt lóe lên trong đầu Seolena.

Một cơ hội. Cô có thể tận dụng tốt cơ hội trong tình huống này.

“Tôi có ý kiến hay hơn.”

“Cứ làm những gì cho muốn.”

“Vậy ngài đừng quá ngạc nhiên nhé.”

Seolena nheo mắt nói:

“Hãy để tôi cho ngài thấy cái gì gọi là hành động đúng người, đúng thời điểm.”

“...?”

Bầu không khí bên trong căn phòng, nơi có cảm giác khủng hoảng cách đây ít lâu giờ đã thay đổi. Kalcion tập trung vào Seolena, người đang từ từ đứng dậy sau khi hít thở một hơi thật sâu.

“Thưa ngài?”

Giọng nói mang theo ý hỏi lại một lần nữa vang lên. Giọng nói khàn khàn của người hầu len qua cánh cửa dày gần như cách âm vọng vào.

Seolena hắng giọng một chút à duỗi thẳng lưng rồi hét lên:

“Không!”

Giọng nói ngoài cửa đột ngột dừng lại. Đồng thời, Kalcion sững người.

“...Hả?”