Chương 8: Động tình

Lúc này đây, Lục Kiều nghĩ rằng bản thân không được phép bỏ cuộc, nàng ta nhất định phải để cho mọi người biết con mèo kia xấu xa như thế nào, để những người kia đến trừng trị con mèo kia.

Diệu Diệu không hề biết Lục Kiều đang muốn tìm nhiều người để đối phó với nàng, nàng chỉ nghĩ phải lau đi khóe môi của mình.

“Đế quân, ngươi là giả sao?” Diệu Diệu hỏi.

Diệu Diệu vẫn có chút sợ Lăng Thần Đế Quân, ở trong mơ nàng phải trải qua một đoạn tình cảm sư đồ bi thảm. Căn cứ tình hình trước mắt, thân phận của vị nam chủ trong mơ còn không phải là Lăng Thần Đế Quân sao, cái này thật sự quá đáng sợ.

Lăng Thần Đế Quân so với nàng lớn tuổi hơn rất nhiều, cho dù nhìn qua trông Lăng Thần Đế Quân quả thực rất trẻ nhưng sao có thể cùng với trưởng bối xảy ra mối quan hệ ngược luyến tình thâm được….

Diệu Diệu cảm giác có lẽ bản thân nàng bị mù, một người nam nhân tuấn tú thì có ích lợi gì, đẹp cũng không thể làm cơm ăn, càng đừng nói đến việc ngược luyến tình thâm. Cho nên mới càng đáng sợ, tìm một lão nam nhân, đã vậy lão nam nhân kia lại còn đối xử không tốt với chính mình.

“Không phải.” Lăng Thần Đế Quân không nghĩ đến Diệu Diệu sẽ nghĩ như vậy, hắn ho nhẹ một cái, “Nàng sống ở đây có tốt không?”.

“Đế quân bị cảm lạnh sao? Nếu Đế quân bị cảm lạnh, nên trở về sớm một chút.” Diệu Diệu không hỏi Lăng Thần Đế Quân tại sao lại hôn nàng, nàng cũng không có ý định hỏi, nàng tuyệt đối sẽ không ở trước mặt Lăng Thần Đế Quân biểu hiện một mắt quá mức bất đồng vậy được.

Phải tỏ ra bình thời một chút, như vậy Lăng Thần Đế Quân sẽ không chú ý đến nàng.

Diệu Diệu muốn biến về nguyên hình nhưng nàng sợ Lăng Thần Đế Quân sẽ trực tiếp ôm mèo con trở về. Nàng mới không cần đi theo Lăng Thần Đế Quân, cũng không muốn bị Lăng Thần Đế Quân ôm vào trong lòng.

“Không cảm lạnh.” Lăng Thần Đế Quân trả lời, “Người có tu vi cao, thông thường sẽ rất ít khi sinh bệnh.”

Lăng Thần Đế Quân không nói sẽ không sinh bệnh, có lẽ về sau hắn muốn giả vờ bị bệnh.

“Kia…… Ta đây cảm lạnh, ta phải trở về.” Diệu Diệu nói, “Cáo từ.”

Diệu Diệu xoay người liền chạy đi, nàng chưa đi được vài bước góc áo liền bị Lăng Thần Đế Quân túm chặt.

“Có…… Có hoa.” Lăng Thần Đế Quân mở miệng, hắn vươn một bàn tay khác vỗ vỗ góc áo của Diệu Diệu sau đó hắn mới buông tay.

“……” Diệu Diệu cảm thấy người đứng trước mặt nàng không phải là Lăng Thần Đế Quân, nếu người trước mặt lớn lên không đủ tuấn tú, như vậy hắn chính là muốn giở trò lưu manh.

Diệu Diệu trực tiếp biến về nguyên hình, chạy vào sơn động.

Lăng Thần Đế Quân nhìn sơn động, hắn liền nghĩ có phải mính đã dọa đến mèo con rồi hay không. Chắc là không, hắn lại không có làm gì nàng, cũng không có phạt nàng.

Sau khi Diệu Diệu trở lại sơn động, nàng nhìn móng vuốt nhỏ của mình. Tại sao nàng phải ở lại đây, đại trưởng lão không nên để nàng lại nơi này, nếu đại trưởng lão để nàng trở về thì thật là tốt.

Sau khi Lục Kiều quay trở về, nàng ta ngay lập tức đến tìm huynh trưởng của nàng ta. Tu vi của Huynh trưởng so với nàng ta cao hơn, nàng ta nghĩ bản thân không thể đánh lại Diệu Diệu, nhưng nàng ta cùng huynh trưởng hợp lại, hẳn là không có vấn đề gì.

Huống gì, Diệu Diệu không thể sử dụng cấm thuật mãi được, cho dù Lăng Thần Đế Quân ở Cửu Uyên thì Lục kiều cũng không thể buông tha cơ hội lần này.

Tại một cung điện của Tiên giới, Lục Kiều đến tìm huynh trưởng của nàng ta và nói chuyện nàng ta nghi ngờ Diệu Diệu sử dụng cấm thuật.

“Miêu tộc thật sự càng ngày càng không biết cố gắng.” Huynh trưởng của Lục Kiều nhíu mày nói.

“Không những thế, bọn họ còn thích tặng mèo cho người khác làm sủng vật.” Lục Kiều nói, “Bọn họ vì muốn làm cho Lăng Thần Đế Quốc để mắt đến Miêu tộc mà cố ý chọn một con huyền miêu có thể trừ ta chiêu phúc. Con huyền miêu kia tuổi còn nhỏ, nhưng trong tay có không ít thủ đoạn, còn biết sủ dụng cấm thuật, cũng không biết Miêu tộc có phải đã quy phục ma giới rồi hay không.

Lục Kiều cố ý nói như vậy, nàng không tin Diệu Diệu không sử dụng cấm thuật. Nếu là Diệu Diệu không sử dụng cấm thuật thì tại sao tu vi có thể cao như vậy.

“Muội đã điều tra rõ ràng chưa?” Huynh trưởng của Lục Kiều tên là Minh Tế, hắn làm việc ở Thiên Cung.

“Muội muội của huynh mặc dù tu vi kém nhưng sao có thể không đánh lại một con mèo vừa mới thành niên được chứ?” Lục Kiều nói, “Lăng Thần Đế Quân hẳn đã nhìn ra được mưu kế của Miêu tộc cho nên mới tương kế tự kế. Nếu chúng ta không đến gây sự một chút chỉ sợ Miêu tộc sẽ sinh ra nghi ngờ.”

“Miêu tộc a……” Ngón tay Minh Tề nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, đối với việc này hắn có chút hoài nghi.

Phải biết rằng ở Miêu tộc có không ít mèo, những con mèo đó một số ở bên cạnh thượng tiên, một số ở bên cạnh thượng thần, còn ở các tộc khác nữa. Mèo ở Miêu tộc rất hiểu cách sống chung với người khác, bọn họ đều là một đám ngạo kiều, dám lừa gạt chủ nhân đương nhiên không phải sinh tử phản bội cái loại này.

Mặc dù các tộc đều biết bản tính của mèo như vậy, nhưng họ vẫn rất thích mèo, có người còn thích chống lưng cho mèo.

Minh Tề nghĩ nếu bọn họ tùy tiện động thủ với Miêu tộc, những con mèo khác sẽ lừa chủ nhân của bọn họ đến giúp. Dưới tình huống như vậy, Minh Tề không có khả năng sẽ đắc tội với Miêu tộc, cũng như đắc tội với các vị thần tiên kia.

“Miêu tộc bên kia phái người theo dõi là được.” Lục Kiều nói, “Mấu chốt nhất chính là cái con mèo tên Diệu Diệu kia.”

Lục Kiều không hề muốn Minh Tề động thủ với Miêu tộc, nàng ta chỉ muốn động thủ với Diệu Diệu. Nàng ta không thể để Diệu Diệu đi theo Lăng Thần Đế Quân được, nàng ta sợ Lăng Thần Đế Quân sẽ bị Diệu Diệu mê hoặc.

“Những con mèo kia không phải nói, đó là việc cá nhân của bọn họ sao? Lục Kiều cười nhạo, “Vậy lần này, trước tiên đi xử lý Diệu Diệu trước. Nếu Diệu Diệu có vấn đề, Miêu tộc sẽ trả lời như thế nào đây?”

“Muội nói cũng phải.” Minh Tề lại có suy nghĩ khác, một con mèo vừa mới thành niên, so với bọn họ còn nhỏ hơn rất nhiều.

Bọn họ nhiều người đi đối phó với một con mèo hiển nhiên có chút không thích hợp, cho nên, tốt nhất bọn họ vẫn nên trực tiếp đến gặp Lăng Thần Đế Quân.

Chẳng qua tu vi của Minh Tề không cao như Lăng Thần Đế Quân, địa vị cũng không bằng Lăng Thần Đế Quân. Lăng Thần Đế Quân có thể cùng Thiên Đế trực tiếp nói chuyện, mà Minh Tề thì không.

Minh Tề rất muốn đến Cửu Uyên tìm người kia trước tiên cũng phải tìm gặp đệ tử của Lăng Thần Đế Quân.

“Huynh trưởng còn chần chờ gì nữa?” Lục Kiều hỏi.

“Sợ là không thể trực tiếp xông vào Cửu Uyên được.” Minh Tề suy nghĩ rốt cuộc bọn họ nên làm như thế nào mới tốt.

“Nơi nàng ta ở cùng với nơi ở của Lăng Thần Đế Quân không quá gần.” Lục Kiều nói, “Nếu không gây ra động tĩnh gì còn có thể đem nàng ra ngoài.”

Ý tứ của Lục Kiều rất rõ ràng, đó chính là đi trộm mèo.

“Nếu thật sự tra ra được vấn đề, công lao đều là của huynh trưởng.” Lục Kiều sẽ không tranh giành một phần công lao nào.

Minh Tề nhìn về phía Lục Kiều, hắn không hề nghĩ đến việc sẽ nhận được công lao hay không nhận được công, nếu việc này không xử lý tốt sẽ đắc tội với người khác.

“Nghe nói mèo rất thích ăn cá.” Lục Kiều nói, “Có lẽ vì cá……”

Nếu bọn họ dùng cá để dụ mèo, có lẽ con mèo kia sẽ tự mình chạy ra khỏi Cửu Uyên, không cần bọn họ phải cưỡng ép đưa mèo rời Cửu Uyên.

Chỉ cần con mèo kia rời Cửu Uyên, thì xem như bọn họ không có động thủ với con mèo kia ở địa bàn Cửu Uyên. Như vậy Lăng Thần Đế Quân sẽ không có khả năng phát hiện, bọn họ có thể nhanh chóng giải quyết con mèo kia.

Ở lục giới, không phải là không có người từng ngược đã mèo.

Đến lúc đó nếu thật sự không được, bọn họ có thể nói do con mèo kia tự chạy ra khỏi Cửu Uyên và bị người ta ngược chết.

Lục Kiều sớm đã nghĩ kỹ lý do, nàng ta muốn con mèo kia phải chết.

“Ừm.” Minh Tề khẽ gật đầu.

Vì có thể để những con cá kia hấp dẫn được Diệu Diệu, Lục Kiều cố ý tìm những con cá có linh khí nồng đậm. Không những thế, thịt của những con cá kia còn rất nhiều, có con còn rất lớn.

Trong sơn động, Diệu Diệu ngửi thấy mùi cá, cái mũi nhỏ của nàng giật giật, Diệu Diệu nhìn điểm tâm chay trước mặt, nàng liếʍ liếʍ môi, làm sao bây giờ, cốt truyện trong mơ lại đến nữa.

Ở trong mơ, có người dùng cá câu dẫn nàng, những người đó còn ngược đãi nàng.

Meo meo meo, những người đó tại sao lại làm vậy với mèo.?

Bọn họ không đặt câu trên những con cá nhưng mà làm phép trên những con cá đó, những con cá kia sẽ chạy, chạy cho đến lúc ra khỏi Cửu Uyên.

Diệu Diệu nhìn móng mèo của chính mình, mặc kệ, nàng muốn đi thử một lần.

“Chỉ cần thịt cá, không cần xương cá, xương cá không thể ăn.” Diệu Diệu nói thầm, nàng có thể vươn móng vuốt để bắt lấy cá.

Diệu Diệu nghĩ rằng chỉ cần nàng đứng ở xa xa, không đi qua, nàng sẽ đứng ở xa để bắt cá, chỉ cần tu vi của của nàng đủ cao, như vậy nàng có thể lấy thịt từ trên người những con cá kia xuống, đến lúc đó những người đó muốn lấy xương cá đi đâu cũng được.

Khi Lăng Thần Đế Quân mang đến một giỏ cá bạc nhỏ liền nhìn thấy một con cửu vĩ huyền miêu đang vươn móng vuốt với cá lớn ở cách đó không xa, hắn nhìn thấy thịt của những con cá kia bay đến giữa không trung.

“Meo.” Diệu Diệu hướng về phía những miếng thịt cá đó vãy tay, ngay lập tức những miếng thịt cá đó bay về phía Diệu Diệu. Trước mặt của Diệu Diệu xuất hiện một cái khay, những miếng thịt cá lại rơi xuống cái khay của Diệu Diệu.

Lăng Thần Đế Quân vẫn không hề hiện thân, tu vi của hắn cao, người khác rất khó mà phát hiện sự tồn tại của hắn.

Lúc này đây, Huynh trưởng của Lục Kiều trợn to hai mắt, hắn lén lút lẻn vào Cửu Uyên, hắn dựa theo lời nói của Lục Kiều đi dẫn dụ con mèo đen kia, bọn họ đều không nghĩ đến con mèo kia thế nhưng đem thịt những con cá kia lấy xuống.

“Đừng nhúc nhích.” Vào lúc Diệu Diệu định há miệng, Lăng Thần Đế Quân xuất hiện.

Chân của huynh trưởng Lục Kiều định duỗi ra bị đơ giữa không trung, hắn còn làm sao có thể đi ra ngoài đây?