Chương 68: Thế giới hiện thực

Thời Lễ mãi không nói gì, sau khi ngồi một tiếng thì mới gọi điện thoại cho Thẩm Kinh Diễn.

“Sao còn chưa ngủ?” Thẩm Kinh Diễn thấp giọng hỏi.

Thời Lễ cực kỳ bình tĩnh: “Anh mơ thấy là bé gái sao?”

Thời Lễ cầm điện thoại yên tĩnh một lát, tiếp theo truyền đến một loạt âm thanh, Thẩm Kinh Diễn lúc này mới mở miệng: “Chờ anh, anh bây giờ đến chỗ em.”

“… Đã trễ thế này, anh vẫn để ngày mai rồi đến đi.” Thời Lễ nghe âm thanh bên phía anh, đột nhiên không còn thấy sợ như vậy nữa.

Thẩm Kinh Diễn hiển nhiên đã chạy ra cửa: “Chờ anh nửa tiếng.” Nói xong liền ngắt điện thoại.

Thời Lễ bình tĩnh nhìn chằm chằm điện thoại thật lâu, đột nhiên có chút lo lắng. Cô là con gái của ba mẹ, hiện tại cũng là một thai phụ, ba mẹ chắc chắn sẽ không dám đánh cô, chỉ là Thẩm Kinh Diễn thì không giống, nhỡ đâu họ đánh anh ấy thì làm sao bây giờ?

Thời Lễ chau mày, sau một lúc lâu vẻ mặt nghiêm túc đi tới phòng ba mẹ, đánh thức hai vợ chồng già xong rồi trịnh trọng nói: “Ba, mẹ, con có thai.”

Hai vợ chồng còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ: “…”

Nửa giờ sau, cửa nhà Thời gia bị gõ vang, ba Thời mang sắc mặt khó coi đi mở cửa, nhìn thấy Thẩm Kinh Diễn thì mím môi, cuối cùng chỉ buông tiếng thở dài.

Thẩm Kinh Diễn chào hỏi, tầm mắt liền đi tìm Thời Lễ, nhìn thấy cô vẫn ổn thì thở phào một hơi, lúc này mới đi vào, đối với ba Thời mẹ Thời cúi thật sâu: “Cháu xin lỗi, đều là cháu sai.”

“Được rồi, có phải cậu sai hay không trong lòng chúng ta tự hiểu rõ, không cần nói thêm nữa.” Ba Thời xụ mặt, nhìn bộ dáng hình như cũng không quá tức giận.

Mẹ Thời cũng chỉ đen mặt không nói lời nào, cũng không có ý muốn mắng Thẩm Kinh Diễn. Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, nhận thấy cảm xúc của họ không đúng, như suy tư gì nhìn về phía Thời Lễ.

Thời Lễ khô khan cười một tiếng, rụt rụt cổ lại.

Thẩm Kinh Diễn thu hồi tầm mắt, trịnh trọng mà móc ra sổ hộ khẩu cùng giấy chứng nhận thân phận: “Chú dì, cháu biết chú dì đang không vui, nhưng hiện tại Thời Lễ đã mang thai, vậy cũng không thể kéo dài thêm, cho nên cháu muốn chú dì có thể gả cô ấy cho cháu, cháu sẽ phụ trách cô ấy cả đời.”

“Cậu muốn phụ trách, chúng tôi còn chưa muốn cho cậu phụ trách đâu! Tôi cũng chỉ có mỗi một đứa con gái, lúc này mới nuôi được có mấy năm, thế mà cậu đã đến cướp đi, không thấy đuối lý sao?” Ba Thời tức giận.

Thẩm Kinh Diễn trầm mặc trong chớp mắt: “Cháu không muốn cướp đi, cô ấy vĩnh viễn đều là con gái của chú dì.”

“Cậu nói thì hay đấy!” Ba Thời quay mặt đi, một bộ không muốn nhiều lời.

Mẹ Thời liếc nhìn anh một cái, sau một hồi cuối cùng mở miệng: “Nếu đã có thai, vậy muốn kết hôn thì kết đi, nhưng tôi cũng có việc muốn biết rõ ràng, cậu là vì đứa bé mới muốn cùng Thời Lễ kết hôn, hay là bản thân muốn cùng Thời Lễ kết hôn?”

“Vậy chắc chắn là bản thân muốn cùng con kết hôn rồi.” Thời Lễ vội nói.

Mẹ Thời trừng mắt liếc cô một cái: “Mẹ bảo con nói à?”

Thời Lễ lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.

“Mong dì hãy yên tâm, tình cảm cháu đối với Thời Lễ chưa bao giờ thay đổi, cho dù cô ấy chưa có thai, nếu chú dì chịu gật đầu, cháu cũng sẽ lập tức cưới cô ấy,” Thẩm Kinh Diễn ngoan ngoãn nói, “Có đứa bé hay không cũng sẽ không ảnh hưởng đến.”

“Nói nghe hay đấy.” Mẹ Thời hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt lại tốt đi không ít.

Thời Lễ cùng Thẩm Kinh Diễn liếc nhau, vội mở miệng nói: “Ba, mẹ, anh ấy đã khẳng định sẽ đối tốt với con, hai người cũng đừng lo lắng nữa.”

“Được rồi, không có phần con nói chuyện.” Mẹ Thời lại sặc cô một câu.

Thẩm Kinh Diễn nhăn nhăn mày, sau một lát im lặng chậm rãi nói: “Chuyện này là cháu sai, Thời Lễ còn nhỏ, rất nhiều việc đều chưa hiểu, là cháu bắt nạt cô ấy, nếu chú dì tức giận, vậy hãy trách mắng cháu, không nên trách cô ấy.”

Anh nói được một nửa, Thời Lễ liền véo anh, nhưng anh vẫn kiên trì nói xong.

Đầu Thời Lễ muốn to ra: “Ba mẹ đừng nghe anh ấy, anh ấy chỉ là vì che chở con nên mới cố ý nói như vậy, thật ra là con…”

“Được rồi, không muốn nghe hai đứa ôm trách nhiệm nữa, trước cứ như vậy đi,” Mẹ Thời nói xong đứng lên, liếc nhìn Thẩm Kinh Diễn một cái nói, “Mấy ngày nay tìm thời gian tốt, sắp xếp để chúng ta cùng ba mẹ cháu gặp mặt, bàn chút về chuyện kết hôn.”

“Nói trước nhé, nếu người nhà cháu có nửa điểm không hài lòng về Thời Lễ, vậy cho dù Thời Lễ có mang thai, thì chúng tôi cũng sẽ không gả nó qua đâu.” Ba Thời trước tiên nói rõ.

Khuôn mặt Thẩm Kinh Diễn hòa hoãn: “Mong chú dì yên tâm, sẽ không có việc đó.”

Ba Thời mẹ Thời liếc nhau, lúc này mới quay đầu về phòng. Bọn họ vừa đi, Thời Lễ liền thả lỏng, ngáp một cái ỷ vào trên người Thẩm Kinh Diễn: “Chúng ta xem như đã qua ải?”

“Cảm xúc của chú dì vừa rồi nhìn thấy anh không đúng, có phải em đã nói gì với họ hay không?” Thẩm Kinh Diễn cuối cùng hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Thời Lễ cười hắc hắc: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là nói với họ là em cố ý, muốn thử xem có thể dùng đứa bé gả vào hào môn hay không, để họ đừng mắng anh.”

“Hồ nháo.” Thẩm Kinh Diễn không thích cô tự coi nhẹ mình như vậy, cho dù là đối với ba mẹ chính mình.

Thời Lễ dỗ nói: “Không có việc gì không có việc gì, họ cũng sẽ không tin, chỉ là biết thái độ của em mà thôi, đây cũng là điều duy nhất em có thể nghĩ đến để giúp anh chia sẻ biện pháp tiến công.”

“Về sau không cho phép nói như vậy.” Thẩm Kinh Diễn thấp giọng nói.

Thời Lễ ngoan ngoãn gật gật đầu, cầm tay anh đặt ở trên bụng mình, Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, biểu tình hơi thấy kỳ diệu.

“Trước em có lên mạng tìm kiếm một chút, nói lúc này khả năng cũng chỉ là một bọt khí, nhưng anh nói xem có thần kỳ không, em lại cảm giác đứa bé tồn tại rất mạnh.” Vẻ mặt Thời Lễ mới lạ.

Thẩm Kinh Diễn nghiêm túc vuốt ve, sau một lúc lâu cúi người xuống nghe, Thời Lễ bị chọc cười không ngừng: “Không nghe thấy gì đâu, anh không nghe thấy được.”

“Anh nghe được, con đang chào đón anh.” Thẩm Kinh Diễn nghiêm túc nói.

Thời Lễ buồn cười niết mặt anh, lải nhải nói lúc đầu mới phát hiện thì có bao nhiêu sợ hãi. Ba Thời mẹ Thời từ khe cửa trộm nhìn thoáng qua, cuối cùng yên lặng đóng cửa lại.

“Cảm tình của hai đứa trẻ thật là tốt, cháu ngoại lúc này tới cũng là ý trời, nếu chúng nó kết hôn, vậy cho chúng nó kết đi.” Mẹ Thời buông tiếng thở dài.

Ba Thời nhăn mày: “Chỉ sợ Thẩm gia chướng mắt chúng ta, Thời Lễ cho dù gả vào, cũng sẽ chịu bắt nạt.”

Mẹ Thời làm sao không lo lắng, cho nên rối rắm một lát, vẫn quyết định chờ khi gặp mặt thông gia lại nói.

Người lớn hai bên ước định gặp mặt vào bảy ngày sau, ở một khách sạn xa hoa.

Ba người Thời gia khi đến, ba Thẩm mẹ Thẩm liền đến đón, nhiệt tình tiếp đón bọn họ tới chỗ ngồi. Thời Lễ ngồi bên cạnh Thẩm Kinh Diễn, nhìn mẹ Thẩm nhiệt tình rộng rãi rất là ngạc nhiên, đè thấp giọng hỏi: “Tính cách mẹ anh tốt như vậy, anh vì sao lại buồn?”

“Nhìn ba anh.” Thẩm Kinh Diễn chậm rãi nói.

Thời Lễ dừng một chút, vừa nhấc đầu liền cùng ba chồng tương lai nhìn nhau, cô xấu hổ lộ ra một nụ cười tươi, ba Thẩm cũng gật gật đầu, tiếp theo cũng không còn động tác gì khác.

… À, biết theo ai rồi.

Hai nhà gặp mặt vô cùng thuận lợi, dưới sự thúc đẩy cật lực của ba mẹ Thẩm gia, ba Thời mẹ Thời cũng không còn rối rắm, trực tiếp bắt đầu chọn lựa ngày đẹp kết hôn, chờ Thời Lễ phản ứng lại, đã định vào ba tháng sau.

“… Sao lại nhanh thế?” Thời Lễ vẫn đang ngốc.

Mẹ Thời liếc cô một cái: “Con có ý kiến?”

“Không có.” Thời Lễ lập tức im, chỉ là trong lòng còn đang thấy khó hiểu vì sao muốn nhanh như vậy.

Thẩm Kinh Diễn ở bên tai cô thấp giọng giải thích: “Ba tháng đầu sẽ không ổn định, đến tháng thứ tư thì sẽ ổn hơn, đến lúc đó kết hôn đối với thân thể em cũng tốt hơn.”

“Như vậy à, nhưng cũng quá nhanh.” Thời Lễ nhỏ giọng nói thầm một câu.

Thẩm Kinh Diễn dừng một chút: “Em không muốn kết hôn với anh?”

“… Anh không nên mẫn cảm như vậy, em chỉ là thuận miệng nói mà thôi.” Thời Lễ ngượng ngùng nói.

Đôi mắt Thẩm Kinh Diễn nheo lại: “Tốt nhất chì là em tùy tiện nói, nếu không…”

“Ui chao, anh uy hϊếp em, bé con không vui.” Thời Lễ nhanh chóng phủ đầu.

Đáy mắt Thẩm Kinh Diễn hiện lên một tia ý cười: “Em cứ giả bộ đi.” Anh nói xong dừng một chút, lúc này mới mở miệng nói, “Hôn lễ lần này, bởi vì thân thể em không thể mệt nhọc, hơn nữa ba mẹ thúc giục nhanh, cho nên sẽ tận lực mà làm đơn giản, chờ đến khi em sinh con ra, anh sẽ bù lại cho em một hôn lễ đẹp hơn.”

“Thôi đi, nghi thức kết hôn như vậy, làm một lần là đủ rồi,” Thời Lễ cười tủm tỉm khoác cánh tay anh, “Không bằng như vậy, chờ em sinh xong, anh đến cầu hôn em đi.”

“Bây giờ anh cầu hôn em luôn nhé.” Thẩm Kinh Diễn nói.

Thời Lễ lập tức từ chối: “Vậy không được, hiện tại cầu hôn thì không thú vị, không có cảm giác bất ngờ gì, chờ em sinh xong, phỏng chừng gần một năm, đến lúc đó thì em cũng đã quên việc cầu hôn rồi, khi đó anh lại cầu hôn em, vậy chắc chắn sẽ bất ngờ đó.”

“Được.” Thẩm Kinh Diễn gật đầu đồng ý.

Thời Lễ nghĩ nghĩ, lại không yên tâm bổ sung một câu: “Em muốn loại vô cùng có ý nghĩa nhé, anh nên tập dượt thật tốt, không được phép làm cho có lệ đâu.”

“Ừm, đã biết.” Thẩm Kinh Diễn vẫn không ý kiến gì mà đồng ý luôn.

Thời Lễ vừa lòng ở dưới bàn nhéo nhéo tay anh, lại bị anh trở tay cầm lấy cổ tay.

Việc kết hôn cứ như vậy mà quyết định, Thời Lễ cũng chưa có chuẩn bị tốt gì, nôn nghén liền đúng hẹn tới. Thời điểm khó chịu nhất, thường xuyên phun đến hai mắt toàn là nước mắt, ngồi trong toilet buồn bực muốn khóc, Thẩm Kinh Diễn mỗi lần nhìn thấy đều cau mày, rồi lại không giúp được cô, chỉ có thể tận khả năng làm cô thoải mái một chút.

Cũng may phun được hai tháng, vào một sáng sớm, loại cảm giác này đột nhiên biến mất, Thời Lễ lại biến thành cô gái tung tăng nhảy nhót như cũ, ăn uống cũng nhiều không ít, Thẩm Kinh Diễn vẫn luôn nhăn mày cuối cùng cũng buông lỏng ra.

Khi trạng thái của cô càng ngày càng tốt, cuối cùng cũng tới ngày tổ chức hôn lễ. Vì sợ bị quấy rầy, bọn họ chỉ mời người nhà cùng bạn bè thân cận, cử hành một nghi thức rất nhỏ.

Thời Lễ vẫn luôn cảm thấy mình sẽ không khóc, nhưng khi tới ngày đó, khi được ba đưa đến trong tầm tay của Thẩm Kinh Diễn, cô đột nhiên liền nước mắt lưng tròng, mà mẹ Thời vừa thấy cô khóc, thì trong mắt cũng ngậm nước mắt theo, làm sao cũng không thể khắc chế được.

“Không khóc.” Thẩm Kinh Diễn thấp giọng an ủi.

Thời Lễ hít hít mũi, giọng mũi rất nặng mà gật gật đầu: “Em sẽ cố gắng.”

Thẩm Kinh Diễn nắm chặt tay cô, đưa cô tới trước mặt người chủ hôn, ở trước mặt người nhà cùng bạn bè trao đổi nhẫn.

“Chú rể có gì muốn nói với cô dâu không?” Chủ hôn nói.

Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn Thời Lễ, sau một lúc lâu mới nói ra một câu: “Từ khi bắt đầu gặp được em, anh đã trải qua sáu kiếp, mực tiêu duy nhất chính là cùng em bạch đầu giai lão, nhưng mà năm người trước đều chưa một lần hoàn thành, hiện tại là thế giới thứ sáu, cũng là một đời cuối cùng, nếu em nguyện ý, anh muốn cùng em trải qua cả đời.”

Thời Lễ nghe được mà thấy chua xót cảm động, vẫn không nhịn được lại gây mất hứng: “Vậy nếu như không muốn.”

“Anh cũng muốn cùng em trải qua cả đời, cho nên không cần từ chối.” Vẻ mặt Thẩm Kinh Diễn nghiêm túc.

Thời Lễ cười, duỗi tay ôm anh: “Không từ chối, em nguyện ý cả đời làm người làm bên cạnh anh, tự nguyện viên bên cạnh anh, thê tử của anh, nô ɭệ của anh, mỹ nhân ngư của anh, còn là bạn đời duy nhất và mãi mãi theo anh cả đời.”

Khóe môi Thẩm Kinh Diễn giương lên, trở tay ôm chặt lấy cô.

Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay, mẹ Thời vừa rồi còn đang khóc vẻ mặt ngốc đi, quay đầu hỏi bà thông gia bên cạnh: “Bà hiểu hai đứa đang nói gì không?”

“… Không hiểu, có phải lúc trước cùng nhau chơi cái trò chơi gì hay không?” Vẻ mặt mẹ Thẩm cũng đầy dấu chấm hỏi.

Người lớn hai bên đồng thời im lặng, hồi lâu sau mới buông tiếng thở dài, cảm thấy hai đứa trẻ thật sự là không hiểu chuyện gì hết, thời điểm nghiêm túc như vậy, lại còn nói chuyện lung tung rối loạn nữa.

Hôn lễ đơn giản trôi qua, Thời Lễ liền tiến đến giai đoạn dưỡng thai, bởi vì không muốn rời khỏi ba mẹ, cho nên Thẩm Kinh Diễn trực tiếp vào ở trong Thời gia, theo chân bọn họ cùng nhau sống.

Như vậy đối với Thời Lễ mà nói rất thoải mái, nhưng cũng phiền phức, thoải mái chính là không cần thay đổi hoàn cảnh sinh hoạt của chính mình, phiền phức chính là ba người luôn đồng thời nhìn chằm chằm cô, nhìn đến đầu cô cũng phải to ra.

“Con chỉ là muốn ăn kem, sao mọi người lại phản đối lớn vậy?” Thời Lễ không vui.

Mẹ Thời trừng mắt: “Ăn cái gì mà ăn, đồ lạnh như thế, không sợ ảnh hưởng đứa bé à?”

“… Ngày sinh cũng dự tính rồi mà, có thể có ảnh hưởng gì chứ,” Thời Lễ mang vẻ mặt vô tội, “Bây giờ không ăn, chờ khi sinh xong lại đến hơn một tháng ăn không hết.”

“Vậy chờ sinh xong lại nói.” Ba Thời cũng không châm chước chút nào.

Thời Lễ xin giúp đỡ nhìn về phía Thẩm Kinh Diễn, Thẩm Kinh Diễn im lặng trong chốc lát: “Anh nói không được tính.”

Thời Lễ: “… Không nói với mọi người nữa, con về phòng ngủ.” Nói xong cô liền hầm hừ rời đi.

“Tính tình thối.” Mẹ Thời lẩm bẩm một câu, liền cùng ba Thời ra ngoài, trước khi đi còn không quên dặn dò Thẩm Kinh Diễn, nhắc anh giám sát chặt chẽ chút.

Thẩm Kinh Diễn đồng ý xong liền đi về phòng, nhìn thấy Thời Lễ ôm bụng to ủy khuất nằm đó, không khỏi thấy buồn cười: “Nếu không anh lấy cho em chút trái cây đông lạnh?”

“Hương vị có thể giống nhau sao?” Thời Lễ không vui.

Thẩm Kinh Diễn cúi người ôm lấy cô: “Chắc là không khác lắm.”

“… Anh cách xa em một chút, bây giờ em không muốn thấy anh.” Thời Lễ xụ mặt.

Thẩm Kinh Diễn bật cười: “Bây giờ anh đi mua cho em, nhưng em không được nói cho ba mẹ.”

Thời Lễ dừng một chút: “Thật chứ?”

“Ừ, là thật.” Trong khoảng thời gian này thật sự cũng quá hà khắc với cô rồi, hiện tại ngày sinh dự tính còn một vòng thời gian, chắc là không có việc gì.

Thời Lễ quả thực không tin lắm, nhưng thấy Thẩm Kinh Diễn nói như vậy, lập tức giục anh mau đi mua. Thẩm Kinh Diễn bị cô thúc giục đến bất đắc dĩ, đành phải hôn hôn cô xong liền đi siêu thị, Thời Lễ chờ mười phút rốt cuộc được như nguyện mà ăn kem.

“Em cảm thấy bây giờ ý, vẫn là anh yêu em.” Thời Lễ nghiêm túc nói.

Thẩm Kinh Diễn bất đắc dĩ: “Chẳng lẽ không cho em ăn kem chính là không yêu em?”

“Không phải không yêu, chỉ là anh quá để ý bé con, luôn làm em có loại cảm giác mình không quan trong bằng bé con.” Thời Lễ nhún nhún vai thuận miệng nói.

Thẩm Kinh Diễn dừng một chút: “Em nghĩ như vậy sao?”

“Đúng vậy, còn có ba mẹ nữa, họ cũng quan tâm bé con hơn, rất kỳ quái không phải sao? Rõ ràng em mệt hơn đó, nhưng mọi người lại luôn để ý bé hơn?” Thời Lễ không cảm thấy thương tâm, chỉ là có chút hoang mang.

Thẩm Kinh Diễn nắm lấy tay cô: “Không phải để ý bé con hơn, mà là sợ em đang mang thai trong quá trình có chỗ nào không tốt, ở trong lòng anh, bé con vĩnh viễn đều xếp sau hạng em.”

“Thật à?” Thời Lễ hoài nghi.

Thẩm Kinh Diễn nếm chút kem của cô: “Em nói xem?”

Thời Lễ cười, đang muốn nói cái gì, đột nhiên cứng người một chút, có chút mờ mịt mở miệng: “Xong đời, bé con ghen tị.”

“Sao vậy, con đá em?” Thẩm Kinh Diễn quan tâm hỏi.

Thời Lễ mắt trông mong nhìn về phía anh: “Không phải, là muốn ra.”

Thẩm Kinh Diễn: “…”

Người bạn nhỏ này tới sớm hơn một tuần so với ngày sinh dự tính, ba mẹ là tay mơ đều có chút luống cuống tay chân, nhưng cũng may cuối cùng mẹ con cũng bình an, sau khi Thời Lễ nhìn thấy bạn nhỏ trắng nõn sạch sẽ, lấy cho bé một nhũ danh là Kem.

Mà cái tên này là ba mẹ tay mơ đặt cho, ăn ý che giấu việc ăn kem lúc trước, thế cho nên cháu của ông ngoại bà ngoại, đến cuối cùng cũng không rõ vì sao đột nhiên lại sinh sớm.