Chương 45: Bút Tiên Kinh Hồn (14)

Hòa Quang không nhịn được cau mày: "Sắc mặt cậu không tốt."

Trên thực tế, trong số bốn người có mặt, ngoài cô ra thì không ai có sắc mặt tốt, nhưng tệ nhất là Mạc Lưu Oánh.

Mạc Lưu Oánh vốn trông đã gầy, môi không có chút máu nào, không biết là do vừa ngã từ trên lầu xuống bị sợ hãi hay do đứng giữa trời gió tuyết lạnh cóng.

Hòa Quang suy nghĩ rồi nói thêm: "Tớ thấy trong tiểu thuyết loại có nhiều người đi cùng, nếu lạc đàn sẽ rất phiền phức."

Thực ra, về cơ bản người bị lạc đàn sẽ không có cơ hội trở về nữa.

Cô vừa nghĩ đến hệ thống trong lúc đào tạo cô đã dặn đi dặn lại, tuyệt đối không được tin tưởng vào vận may của nhân vật chính, đặc biệt là nhân vật chính bị thế giới ác ý nhắm vào, bây giờ thật vất vả lắm mới gặp được nữ chính Mạc Lưu Oánh, cô không muốn cô ấy gặp chuyện không may ngay trước mắt mình.

"Nhưng tớ sẽ ảnh hưởng đến sức lực và tốc độ của cậu." Mạc Lưu Oánh lắc đầu: "Giờ tớ vẫn còn đi được."

Nhan Ngôn cũng nói: "Hay là để tớ dìu Lưu Oánh." Cô ấy tự biết sức mình không đủ, không dám đề nghị mình cõng, đồng thời trong lòng lại một lần nữa hối hận vì đã kéo Mạc Lưu Oánh vào chuyện này.

Hòa Quang không nói gì nữa, bốn người nắm tay nhau, giống như một đàn vịt con đi ngang qua.

Đường tuyết khó đi, đường trong khu dạy học cũ cũng không bằng phẳng, lần này bọn họ đi rất chậm, nhưng chờ khi bọn họ đi một vòng lớn thì phát hiện mình lại đi về tòa nhà hai tầng mà Mạc Lưu Oánh vừa ngã xuống, trong lòng đều vô cùng suy sụp.

Đường Viên Viên mắt đỏ hoe: "Chuyện này, đây là chuyện gì vậy? Vất vả lắm mới chạy ra khỏi ký túc xá, lại bị nhốt ở nơi quỷ quái này!"

"Đừng dừng lại." Tuy Mạc Lưu Oánh tái nhợt nhưng giọng nói rất bình tĩnh: "Tiếp tục đi lung tung như vậy cũng không được, chúng ta tìm một nơi trú ẩn trước đã, trời sáng rồi tính tiếp."

Nhan Ngôn nhìn quanh, các tòa nhà trong khu dạy học cũ đổ nát và cũ kỹ, tùy tiện chọn một tòa nhà cũng có thể được xem là nhà ma.

Trốn vào những tòa nhà như thế này, so với việc tìm đường thoát trong trời gió tuyết, càng thử thách lòng dũng cảm của bọn họ hơn.

Nhưng cô ấy cũng không thể phản đối, vì dù đã đi nhiều như vậy nhưng cô ấy vẫn cảm thấy ngày càng lạnh, những gì mặc trên người không giống như áo lông vũ, mà giống như một lớp áo giáp băng, vừa lạnh vừa nặng.

Tiếp tục như vậy, có lẽ họ sẽ bị chết cóng.

Đường Viên Viên nhìn thời gian, đã gần mười hai giờ, họ đã đi được khoảng hai giờ: "Chân mỏi quá, chờ lần này thoát ra ngoài, tớ nhất định phải tập thể dục thật tốt."

Sau đó cô ấy lại run rẩy nói: "Nhưng... chúng ta có thể ra ngoài được sao?"

Lúc này cô ấy có thể nhịn không khóc, cũng rất cố gắng rồi.

"Chắc chắn không sao đâu." Hòa Quang động viên: "Trời sáng là ổn thôi."

Nhưng chờ trời sáng phải mất bảy tám tiếng nữa, liệu họ có thể trụ được đến sáng không? Nhan Ngôn lo lắng nghĩ.