Chương 12: Chữa Bệnh

Từ khi Sa Mạn xuất hiện, Diệp Thanh trừ bỏ tu luyện, thú vui thứ hai của hắn là nghiên cứu chứng bệnh ‘ngủ’ của nàng. Theo như nàng nói, sau khi gặp phải biến cố nàng liền ngủ, có lẽ là do di chứng để lại, người nhà nàng cũng không nói gì tới việc nàng luôn ngủ, vì vậy cũng không có thuốc cho hắn nghiên cứu. Chỉ có thể tự mình quan sát.

Sa Mạn nghe nói hắn muốn xem bệnh cho nàng cũng rất vui vẻ đồng ý, tự nguyện làm chuột bạch thí nghiệm, không phải não nàng hỏng nên mới chấp nhận việc này. Suy cho cùng nàng vốn đang tu hú chiếm tổ, dù có ôm đùi Diệp Thanh sống qua ngày trong Thanh Vân tông vẫn là có thể, nhưng tu sĩ cùng phàm nhân có khác.

Nàng là cá mặn nhưng vẫn có quy tắc của cá mặn!

Mặc dù các đệ tử trên Thanh Vân tông lại tốt lại thân thiện, mỗi lần nàng rời khỏi điện của Diệp Thanh đều được chào đón, nàng rất tiếc nuối, nhưng không thể tránh, phàm nhân phải sống cuộc sống phàm nhân, nàng một tên yếu gà đứng giữa một bầy quái vật không khỏi có chút kì quái, lại nói không biết chừng một ngày xui xẻo nào đó một đệ tử học thuật phi hành đυ.ng trúng nàng, cái mạng nhỏ của nàng liền bay. Không phải nói ngoa, có lần Sa Mạn đi đến lớp học của Tiểu Viêm Tiểu Dương, trông thấy một lớp học thực hành thuật phi hành bằng pháp bảo, nàng hứng thú lén coi, các đệ tử từ trên không va chạm đến các vật xung quanh, có bao nhiêu thảm liền bấy nhiêu thảm. Nàng còn thấy một đệ tử đâm vào cây, cây trực tiếp đổ rầm xuống, nghĩ đến thân mình không dày bằng thân cây, một đυ.ng này chỉ sợ cái thân nàng cũng không còn.

Đợi Diệp Thanh thành công chế tạo thuốc cho nàng, nàng sẽ rời đi, đến một thành trì nào đó, mua một thôn trang thật to để hưởng thụ.

Ai, lũ hài tử khả ái ở Thanh Vân tông, có duyên gặp lại!

Sa Mạn mới tỉnh dậy không lâu, nhìn Diệp Thanh trong đống sách chất đống viết viết gì đó, nàng đã tò mò đã lâu, bèn hỏi hỏi “Diệp Thanh, ngươi bao nhiêu tuổi a? Có phải đã là lão già rồi không?” Nàng biết trong Tu Chân giới khi đạt đến Kim Đan kỳ sẽ cải lão hoàn đồng, giữ nhan sắc luôn ở thời kì khi vừa kết Đan. Nhìn hắn vừa cứng nhắc vừa lạnh lùng, không chừng là lão xử nam sống vạn năm đi?

Diệp Thanh không để ý đáp “Hơn hai trăm, không tính là già.”

Ngoạ tào, nếu so tuổi của Sa Mạn thật, nàng lớn hơn hắn không ít. Hắc, nàng là lớn nhất, Diệp Thanh cuối cùng cũng chỉ là một tiểu tử hơn hai trăm tuổi, còn nàng bất quá đã qua nghìn tuổi. Nghĩ nghĩ rồi nàng thoả mãn che miệng ngáp một cái.

“Đã buồn ngủ?” Diệp Thanh nhìn hành động của Sa Mạn, đưa cho nàng một viên đan dược “Uống xong rồi mới ngủ.”

Diệp Thanh nhìn nàng uống viên đan, quan sát từng cử chỉ của Sa Mạn, không bao lâu sau đã nhắm nghiền mắt lại. Hắn thở dài, vẫn là không đúng.

Đan dược có vô vàn, mỗi một cái tên đều có chức năng khác nhau, nhưng đan dược giúp người sử dụng tỉnh táo không được phổ biến, chỉ tính là thứ các luyện đan sư lúc rảnh rỗi luyện chơi. Bởi vì loại đan này không có tác dụng gì đặc biệt với các tu sĩ, người tu luyện có thể không cần ngủ cũng có thể duy trì sự tỉnh táo, nếu dính phải mê hương, các tu sĩ sẽ dùng linh lực để ngăn chặn mê hương xâm nhập, cho nên loại đan này ngoại trừ chống buồn ngủ, vẫn chẳng được ghi có tác dụng gì khác.

Tuy nhiên hiện tại hắn khá hưởng thụ cảm giác nghiên cứu về loại đan này sau một thời gian dài nhàm chán chỉ biết tu luyện. Diệp Thanh cần tự sáng tạo ra một đan phương mới cho Sa Mạn, những đan dược giúp tỉnh táo kia chẳng có tác dụng gì đối với cơn buồn ngủ miên man kéo dài và đột ngột của Sa Mạn. Hắn đã cho nàng thử một vài loại trước khi nàng chào tạm biệt hắn và đi đánh cờ với Chu công, nhưng hiệu quả kéo dài được vài giây, hoặc thậm chí còn không có tác dụng.