Chương 14

Dư Hải Tiên giả vờ bất đắc dĩ cười khổ nói: “Tôi biết cậu làm thế là vì tốt cho tôi, nhưng mà cậu quá ưu tú, tôi thật sự rất áp lực khi làm việc bên cạnh cậu.”

Lục Minh Tiêu đặt tay lên vai Dư Hải Tiên, nói: “Mấy ngày nay hẳn cậu rất khó chịu đúng không? Nếu là vì chuyện đêm đó, tôi có thể…”

“Không không không .” Dư Hải Tiên khoát tay, mặc dù chuyện ngày đó đúng là tự lấy đá đập chân mình, nhưng nhớ tới lịch sử đen tối kia, “Tôi đã sớm nghĩ thoáng rồi, chuyện tình cảm ấy mà, không thể miễn cưỡng được.”

“… Cậu nghĩ thoáng rồi?” Lục Minh Tiêu ngạc nhiên nói, cũng khó trách anh ta phản ứng như vậy, dù sao cậu cũng vừa bị từ chối cách đây mấy ngày, anh ta dò xét nhìn Dư Hải Tiên, phát hiện sắc mặt của cậu không những không buồn bã vì bị từ chối mà ngược lại còn rất mong chờ.

Dù bị đả kích cùng lúc từ chuyện tình cảm cho đến công việc nhưng tại sao người này vẫn không chịu thua? Lục Minh Tiêu càng nghĩ càng không vui, nụ cười trên mặt cũng trở nên gượng gạo.

Ngay cả người thần kinh thô như Dư Hải Tiên cũng cảm thấy không ổn, có điều mục đích của cậu là chọc tức Lục Minh Tiêu, vì thể chỉ có thể giả vờ như không thấy, nói: “Có phải việc bàn giao công việc cho người khác không tiện không?”

Lục Minh Tiêu im lặng một lúc, sau đó nói: “Không đâu, lúc đầu chức vị đó được chuẩn bị riêng cho cậu, nếu không phải là cậu thì không ai thay thế được, nếu cậu muốn rời đi, tôi với cương vị là bạn của cậu sẽ không ép cậu ở lại.”

Dư Hải Tiên vui vẻ cười nói: “Cảm ơn nhé! Tôi với Lâm Gia Tuấn định rời đi tối nay.”

“Gấp vậy sao? Vậy tối nay cùng ăn một bữa cơm với tôi nhé.” Lục Minh Tiêu trầm giọng nói, “Chỉ hai chúng ta.”

【Kênh chat riêng】

Lâm Gia Tuấn: Đồng ý đi, nhanh lên!

Cái tên này muốn ném cậu xuống hố lửa đó hả! Dư Hải Tiên ấm ức trong lòng nhưng chỉ có thể cười gượng nhận lời.

Dựa theo phân tích của Lâm Gia Tuấn, Lục Minh Tiêu coi cậu như bạn hồi thuở nhỏ mà hành hạ, vậy nên cho tới khi anh ta đạt được mục đích bằng không tuyệt đối không buông tha cho cậu, nhưng Dư Hải Tiên vẫn lo lắng liệu cách làm của mình có kí©h thí©ɧ Lục Minh Tiêu quá mức, khiến anh ta xử lý cậu tại chỗ luôn không…

Đối với chuyện này, Lâm Gia Tuấn vẫn tuân theo nguyên tắc “Liên quan mẹ gì đến tôi” mà không thèm nhìn Dư Hải Tiên.

Thật ra chơi phó bản một người chế độ dễ ấy mà, thua thì cứ thua thôi, Dư Hải Tiên đã quen tùy tiện như thế rồi, những việc ngu si mà cậu từng làm lúc cậu tham gia giải đấu quốc tế bị người xem lưu lại rồi cắt ra ghép thành video, mặc dù video đó vẫn còn lưu truyền cho đến giờ nhưng cậu không quan tâm, thậm chí còn vui vẻ bậc lên xem, nhưng hiện tại vừa nhìn thấy gương mặt của Lâm Gia Tuấn, cậu cảm thấy mình không can tâm chịu thua.

Lúc trước, đối phương không chịu hợp tác với cậu có lẽ là vì cảm thấy cậu vô dụng, vì thế nếu có thể, cậu muốn thắng.

Lần này Lục Minh Tiêu dời địa điểm mời cơm về nhà mình, lúc Dư Hải Tiên ngồi ở ghế phụ nhìn thấy biệt thự, tim cậu chợt đập hụt một nhịp, chuyện ở tầng hầm quá hardcore khiến cậu hold không nỗi, dù sao gương mặt của cậu bình thường đến không thể bình thường hơn, Dư Hải Tiên nhớ lại một loạt ảnh chụp bày trước mặt khiến cậu có cảm giác mình như siêu sao mới nổi.

“Đây là nhà tôi, hồi trước không mời cậu tới, ngại quá.” Lục Minh Tiêu vừa xuống xe vừa nói, “Cậu vào trước đi, tôi xuống bếp nấu vài món đặc biệt đãi cậu một bữa.”

Khu màu xám trên bản đồ được mở khóa, Dư Hải Tiên nói: “Được được, tôi không ngờ cậu biết nấu cơm đó.”

Lục Minh Tiêu mỉm cười, nói: “Tôi sống một mình nên có học qua vài món đơn giản để tự chăm sóc bản thân mà thôi.”

Dư Hải Tiên hoàn toàn không tin lời Lục Minh Tiêu nói, người càng có tiền càng không cần học mấy thứ vặt vãnh để tự chăm sóc bản thân, đơn giản vì bọn họ có tiền, mà có tiền thì có thể thuê cả đống người đến chăm lo cho cuộc sống của mình.

Cậu bước vào nhà, vẫn là khung cảnh máu trắng chói mắt kia, Dư Hải Tiên ngồi xuống sô pha, còn Lục Minh Tiêu thì đi vào bếp nấu cơm.

【Kênh chat riêng】

Dư Hải Tiên: Tôi sợ…

Lâm Gia Tuấn: Yên tâm đi, ngoại trừ muốn gϊếŧ cậu thì hắn không có ý nghĩ khác đâu.

Dư Hải Tiên: …

Năng lực làm việc của Lục Minh Tiêu cực kỳ ưu tú, ngay cả tài nấu nướng cũng không kém, anh ta làm cà ri bò kiểu Tây phối với rượu vang đỏ cao cấp, bàn ăn dùng một chiếc khăn trải trắng phủ lên, một bó hoa hồng màu đỏ được cắm trong chiếc bình sứ màu trắng đặt ngay giữa bàn, nhìn qua cách bài trí không khác mấy so với phòng bếp.

Chỉ còn thiếu mỗi việc cà ri bò không bỏ thuốc trong đó là tuyệt vời, Dư Hải Tiên nghĩ thầm, cậu nhìn Lục Minh Tiêu đang ngồi đối diện mình.