Chương 3

Trong lúc hưng phấn, hồn phách nhanh chóng dung hợp, Bạch Hiển cảm thấy có chút choáng váng, Mạnh Chương kinh ngạc nhìn hắn, hồn phách 18 năm chưa từng trở về lại có thể dung hợp nhanh như vậy, quả thực kì lạ...

Đợi đến khi hồn phách Bạch Hiển chính thức khôi phục, hắn đã chính thức trở thành "Bạch Hiển", trở thành Long chủ, Mạnh Chương trịnh trọng hành lễ về phía hắn, "Thanh Long Mạnh Chương ra mắt Long chủ! Thỉnh Long chủ bắt đầu triệu hồi!"

Bạch Hiển dựa vào lời nhắc nhở của Mạnh Chương, Bạch Hiển nhìn thấy biểu tượng của sức mạnh tín ngưỡng: 1000 điểm ở góc bên trái màn hình, bấm vào đó sẽ xuất hiện một câu hỏi: Triệu hồi rồng cấp UC?

Bạch Hiển không chút do dự bấm vào "Có!", toàn bộ màn hình của cuốn sách biến thành ánh sáng xanh, sau đó dường như kết nối với hư không, và một quả trứng rồng xuất hiện. Bạch Hiển nín thở, cầm lấy quả trứng màu nâu xem lẫn sọc lửa để trong lòng bàn tay, ngay sau đó, quả trứng nứt ra một khe hở——

"Ngao~" Một con rồng bốn chân, khắp toàn thân như gỗ thò đầu ra, vùng vẫy ra khỏi quả trứng, vỗ đôi cánh non nớt trong lòng bàn tay Bạch Hiển, cả người của nó như mộc/gỗ, bốn chân như rồng, đầu cũng là bộ dáng của Long tộc, xung quang con mắt có hoa văn ngọn lửa, đôi cánh bằng gỗ mặt trên hiện ra chút hoa văn sọc đỏ, con rồng nhỏ hơi có chút thô bạo.

Mạnh Chương ở bên cạnh nhìn, sau khi xác nhận nói: "Đây là Mạc Tư, song hệ hỏa và mộc, tính cách khá thô bạo, hoàn toàn phù hợp với Long chủ."

Bạch Hiển có chút hoảng hốt: "Như vậy, con rồng nhỏ này phải ăn cái gì?"

Mạnh Chương mỉm cười, từ trong lòng lấy ra một loại trái cây, "Yên tâm, con rồng đầu tiên sẽ do ta nuôi dưỡng, mỗi ngày ta sẽ cho nó ăn một quả thanh long, nhưng về sau, Long chủ cần phải tiêu hao điểm tín ngưỡng để trồng cây ăn quả. Ngoài ra, trên đảo rồng này, ấu long mỗi ngày sẽ tăng cấp một bậc, cấp UC cao nhất là 20, trong khoảng thời gian này Long chủ cần phải làm bạn mỗi ngày với chúng, điều này sẽ bồi dưỡng sự ăn ý giữa ngài và chúng."

Bạch Hiển nghiêm túc gật đầu, không nói gì, lần tự động thăng cấp này đã mang lại một lỗi (bug) lớn cho hắn, trong tinh tế, trình độ khống chế ngự thú được chia làm chín cấp, cấp thứ nhất là mười cấp, cấp thứ nhất chỉ có thăng cấp tối đa là mười cấp, tư chất thông thường ở ngự thú được triệu hồi ra cho đến khi được xác nhận chủ yếu dựa vào cấp bậc biển tinh thần của người triệu hồi, cấp bậc càng cao ngự thú triệu hồi ra càng tốt. Theo đó, chủ nhân ngự thú cần phải mang theo ngự thú huấn luyện thăng cấp, một khi đạt tới đỉnh điểm, chủ nhân ngự thú cần phải sử dụng các loại dược liệu quý hiếm để nâng cao tư chất của ngự thú. Do đó, mà một loại chức nghiệp cao quý được ra đời - 培育师 ** (ngự thú sư).

** ai hiểu chữ này có thể dịch thuần Việt dùm mình được không, chứ mình không hiểu chữ này =_=.

Ngự thú sư ** có thể sử dụng biển tinh thần cảm nhận huyết mạch ngự thú, tìm kiếm dược liệu phù hợp để nâng cao tư chất của ngự thú. Tuy nhiên, biển tinh thần cũng có cấp bậc, có 5 loại: Bạch, thanh, lam, tử, kim. Ít nhất phải có biển tinh thần lam sắc mới có thể cảm nhận được huyết mạch của ngự thú và trở thành đào tạo sư.

Nhưng theo như miêu tả trong sách minh họa, điều này không phải là vấn đề lớn trong Long tộc?

Bạch Hiển cảm nhận được huyết mạch của Mạc Tư, nhưng hắn không xác định được là mỗi Long tộc như vậy hay là các thú tộc khác đều như vậy, hắn cần đi xác nhận điều này.

Mạc Tư ăn xong trái cây trong tay, rất thản nhiên mà nằm xuống, đôi cánh vỗ nhẹ trong tay Bạch Hiển, cảm giác ngứa ngáy khiến hắn không nhịn được mà nắm tay, Mạc Tư lập tức mở mắt, nghi hoặc nhìn hắn, như đang hỏi làm sao vậy.

Đôi mắt to màu nâu đỏ của Mạc Tư trông như ngấn nước, quả thực có chút manh, Bạch Hiển hít vào một hơi, bắt đầu sờ từ đầu của rồng nhỏ rồi tới cái đuôi, cái đuôi của Mạc Tư cứng ngắc, rồi nhanh chóng toàn bộ thân rồng đều ngồi bất động trong tay hắn.

"[Vù vù] hô......."

Bạch Hiển buồn cười mà nhìn nhóc rồng ngủ thϊếp mà vuốt ve hai cái, nhẹ nhàng giao cho Mạnh Chương, "Được rồi, bây giờ làm sao ra ngoài?"

Mạnh Chương ôm rồng nhỏ vào lòng, cười nói: "Ở đây chỉ có ý thức của ngươi vào, chỉ cần ngươi nghĩ muốn ra ngoài là có thể thoát ra."

Bạch Hiển thử một chút, đóng mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, hắn gặp phải vài cặp mắt lo lắng.

!

Bạch Cảnh lập tức nhảy dựng lên bên cạnh hắn: "Tiểu Hiển! Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi!"

Bạch gia lập tức bao vây hắn, Bạch Thành bắt đầu đuổi người đi, "Đều tránh ra, đừng vây quanh hắn như vậy."

Khi mọi người tản ra, Bạch Hiển lập tức cảm thấy thoải mái rất nhiều, không khỏi nhìn về phía cha Bạch, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Bạch Thành đồng dạng giống nhau, hơn nữa trên người người nọ tỏa ra một luồng cảm giác an toàn không thể bỏ qua, hoàn toàn phù hợp với hình tượng Bạch phụ thân trong tưởng tượng.

Bạch Hiển ngồi dậy khỏi sofa và mỉm cười, "Cảm ơn cha!" Mạnh Chương nói với hắn rằng dưới sự ảnh hưởng của ý thức thế giới, người nhà Bạch gia sẽ nhanh chóng tiếp nhận sự khôi phục của hắn, hắn nhất định phải mau chóng quen thuộc với người nhà Bạch gia.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người xung quanh đều sửng sốt, mẹ bạch viền mắt càng đỏ lên, Bạch Thành cũng sửng sốt, nhưng rất nhanh, cha Bạch đã gọi bác sĩ Thiệu Cát đứng cách đó không xa, bác sĩ Thiệu Cát bất lực nói: "Lão gia, phu nhân, không phải nói, biển tinh thần của thiếu gia lại bắt đầu khôi phục rồi sao, ngay từ đầu hắn vốn đã không ngốc, chính là phản ứng có chút chậm thời, có lẽ so với nhwunxg người đồng trang lứa có thể thiếu gia còn thông minh hơn!"

Hóa ra lúc hắn hôn mê, bác sĩ đã kiểm tra ra được biển tinh thần của hắn nảy sinh biến hóa, điều này cũng khiến Bạch Hiển kiếm cớ lường biếng, dù sao nhà của Bạch gia kỳ thực là một biệt thự ba tầng!

Đôi mắt linh hoạt của hắn nhìn xung quanh, điều này khiến cho mọi người trong Bạch gia cao hứng.

Bạch Quỳnh trực tiếp nhảy tới trước mặt hắn, hưng phấn nói: "Tiểu Hiển! Giới thiệu lại một lần nữa, ta là Nhị ca! Người bên cạnh ta giống như hồ ly chính là Đại ca!"

Bạch Cảnh ngước mắt nhìn chằm chằm em trai đang nói xấu mình, nhìn qua giống như hồ ly.

Bạch Hiển không nhịn được cười: "Nhị ca, kỳ thật trước đây ta không có ngốc, cũng không có mất trí nhớ!" Ngụ ý là những điều này hắn đều nhớ kỹ.

Mẹ Bạch đẩy đứa con trai thứ hai vướng víu ra, nhìn Bạch Hiển đầy mong đợi.

Bạch Hiển mở miệng, vẫn cười nói: "Mẹ."

"Ai!"

Mấy ngày tiếp theo, người Bạch gia vui vẻ tiếp nhận sự phục hồi ý thức của Bạch Hiển, thận chí còn bắt đầu lộ ra dấu hiệu khó chịu, bọn họ vốn đã cưng chiều "Bạch Hiển" lại càng trở nên trầm trọng hơn.

Một con thú nhỏ màu nâu vụиɠ ŧяộʍ bò lên bàn ăn, rón ra rón rén đi thẳng đến cốc sữa, đang định vùi đầu vào thì gáy bỗng nhiên bị nhéo lên, sau đó toàn thân lơ lửng trên không. Tiểu tử kia ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội mà nhìn chằm chằm chủ nhân bàn tay.

Bạch Hiển lộ vẻ bất đắc dĩ, hai ngày sau, Mạnh Chương nói với hắn có thể dẫn tiểu long đi chơi, không ngờ tiểu tử này lại đối với Bạch gia như cá gặp nước, ánh mắt rất gian xảo, nó đặc biệt thích uống sữa. Mỗi lần nhìn thấy sữa là muốn nếm một ngụm.

Hắn nhéo mũi Mạc Tư, cười nói: "Mạc Tư, đây là bữa sáng của ta, ngươi muốn cướp của ta à? Ân?"

Mạc Tư lập tức làm bộ bán manh bất động trên tay hắn, Bạch Hiển bất đắc dĩ lắc đầu đặt lại bên cạnh chiếc cốc: "Uống đi, uống đi, đều là của ngươi!"

Mạc Tư lập tức vùi đầu vào đó, này có thể gọi quên mình.

Mẹ Bạch từ trong bếp đi ra, mỉm cười nhìn tiểu tử kia đang say sưa uống sữa: "Nha, Mạc Tư lại uống sữa rồi. Không sao đâu, đợi lát nữa Tiểu Hiển lại rót cho nó một ly nữa, trước tiên ăn bữa sáng đi."

Bạch Hiển tiếp nhận đĩa từ trong tay mẹ Bạch, đặt lên bàn: "Được! Con đi mời đại ca xuống ăn."

Cửa biệt thự mở ra, nhị ca và Bạch Thành trở về sau khi ra ngoài tập thể dục, đi tắm rửa, lúc đi ngang qua Bạch Hiển thuận tay mà sờ đầu của hắn.

Bạch Hiển vội vàng né tránh, "Đã bảo ngươi đừng xoa đầu, ta còn muốn cao lên!"

Bạch Quỳnh cười nói: "Hahahahaha, ngươi cao hay không thì cũng không liên quan tới việc ta sờ đầu người!"

Bạch Hiển lộ vẻ tức giận, phi thẳng đến truy đuổi Bạch Quỳnh.

Vừa lúc náo loạn nổ ra, đại ca cũng từ trên lầu đi xuống, nhìn hai đứa em của mình chơi đùa phía dưới, trong mắt hàm chứa ý cười: "Cha mẹ buổi sáng tốt lành, mới sáng sớm mà các ngươi đã hang hái thế sao? Đừng quên lát nữa có lớp học!"

Nhị đệ đã vào đại học, mấy ngày trước biết được đệ đệ muốn đi bí cảnh để khai thông tổ thạch, cố ý xin nghỉ phép mấy ngày rồi quay trở lại, trùng hợp lại là cuối tuần nên nhị đệ chỉ đơn giản là ở lại thêm vài ngày nữa.

Ngược lại, Bạch Hiển dựa vào khế ước ngự thú, không cần thận liền trực tiếp hôn mê, nhưng trong họa có phước, biển tinh thần của Bạch Hiển lại khôi phục và phát triển, nên xin nghỉ vài ngày. Hai ngày qua tiêu đề trên tinh võng đều là "Đứa con út nhà Bạch gia khôi phục biển tinh thần" hay "Con út Bạch gia thoát khỏi thân phận ngu ngốc?"

Không ít người chua xót:

"Nếu không phải cha hắn giàu, thì hắn lấy đâu ra khế ước ngự thú."

Mọi người có thể lựa chọn không ký khế ước với ngự thú được triệu hồi bởi đá tổ tiên, vì vậy có thể đem đi bán, có thể là ấu thú, có thể là trứng. Trước mắt ngoại trừ các cổng bí cảnh bên trong trường Lạc Nhật thành và các bí cảnh trong mỗi trường học chính của thành phố, chúng có thể được bán ra ngoài. Thỉnh thoảng bên ngoài cũng xuất hiện các bí cảnh mới, điều này dẫn đến việc thành lập Hiệp hội lính đánh thuê.

Lính đánh thuê có thể tiếp nhận nhiều nhiệm vụ khác nhau, tìm kiếm những thứ mà các cố chủ cần và mang về lại Hiệp hội lính đánh thuê để giao dịch, Bạch Thành chính là từ chỗ Hiệp hội lĩnh đánh thuê mua về một đống ấu thú và trứng mang về cho Bạch Hiển.

Bọn họ đều biết ấu thú của Bạch Hiển đều không phải mua từ trong đống ấu thú kia, nhưng để che giấu tai mắt, bọn họ vẫn công bố ra bên ngoài.

Sau hai ngày nghỉ phép, Bạch Hiển quay lại học viện, vẫn còn một học kỳ nữa, nhà trường yêu cầu học tập các loại lý thuyết khác nhau, nếu trượt các kỳ thi, hắn sẽ không thể tốt nghiệp. Thực rõ ràng, nếu không cố gắng, Bạch Hiển sẽ phải học lại từ đầu.

Hai người nghe vậy lập tức dừng lại, cứng ngắc ngồi vào bàn ăn, Bạch nhị ca vừa buồn vừa giận vì kỳ nghỉ của chính mình không còn, còn Bạch Hiển thì có chút bất lực vì đã biết chương trình giảng dạy của trường hai ngày qua.

Tại sao! Lúc này còn học toán nâng cao, địa lý học, tư tưởng chính trị!

Hai cái đầu tiên thì không sao, hắn còn có thể hiểu và thực hành, nhưng lớp Đạo pháp thì nguyên thân chưa từng học qua, Bạch Hiển bắt đầu lấy những tài liệu do đại ca biên soạn vào ngày hôm qua, và hắn sắp phát điên lên vì nó, hắn có nên buông tha nó không hay là không nên?

Hơn 200 trang, phần cần ghi nhớ chiếm tới hơn 80%, Bạch Hiển bắt đầu cảm thấy choáng váng.

Ngoài ra, những học sinh đã thuần phục được quái thú này thỉnh thoảng cũng phải tham gia các hoạt động do nhà trường tổ chức, chẳng hạn như tuần tra trên đường phố, các cuộc đi đấu ngự thú tại trường,v.v.v. Điều này có thể xã nhận được tài năng của học sinh và cho phép họ lựa chọn đến các trường Đại học để phát triển, trở thành một ngự thú sư đích thực.

Trong lúc Bạch Hiển đang ăn, hắn nhìn Mạc Tư, Tiểu ấu thú đang nghịch đuôi sau khi uống sữa, hắn thầm nghĩ, để nâng cao danh tiếng và có được sức mạnh tín ngưỡng, việc tham gia vào giải đấu điều khiển ngự thú là điều cần thiết. còn phân đấu đơn hay đấu đội, có lẽ hắn nên đi tìm Vương Kha, thiếu gia nhà họ Vương ngay từ đầu đã rất thân thiện với hắn để có thể thành lập một đội tham gia giải đấu, chắc chắn lợi ích thu vào sẽ cao hơn.

Có vẻ việc đăng ký tham gia cuộc thi sẽ được bắt đầu vào tuần sau, vẫn còn một tuần nữa trước Mạc Tư có thể lên đến cấp 10. Bạch Hiển đang cân nhắc nên có cần thu thập điểm tín ngưỡng và trồng cây ăn quả trước hay không. Cây ăn quả có thể cho ra 3 quả 1 ngày, không đến 3 ngày có thể đem cho Mạc Tư ăn, chỉ cần 5 người là đủ điểm tín ngưỡng rồi, hẳn là rất dễ dàng đi? Đi? Đi?

Dù sao Vương Khá cũng là thành viên ổn định tiềm năng, nếu trong tuần tuyển thêm 4 người nữa, Bạch Hiển tỏ vẻ hắn đối với chính mình rất có lòng tin.

Tác giả có lời muốn nói:

Sửa đổi cài đặt liên quan đến trình độ làm chủ quái thú