Chương 2

Bạch Hiển nhìn xung quanh, trong lòng có chút khẩn trương, hình như gia đình này là một gia tộc giàu có có phải không? Trước mắt còn không biết tình huống, có chút lo lắng, trong đầu suy nghĩ một chút, tiếp tục giả ngu, tùy cơ ứng biến vậy.

Bất tri bất giác, xe dừng lại, quản gia xuống xe trước mở cửa: "Thiếu gia, chúng ta về rồi."

Bạch Hiển lúc này mới phát hiện ra bọn họ đã sớm đi qua cửa chính, đứng ở bên cạnh đồng cỏ,

"Tiểu Hiển!"

Một âm thanh trẻ tuổi vui vẻ vang lên, Bạch Hiển ngẩng đầu, đó là một thanh niên giống hắn đến 7 phần, theo sau là 3 người, hình như là hai thiếu gia còn lại của Bạch gia và vợ của chủ nhân nơi này.

Bạch Hiển còn chưa kịp chào hỏi thế nào, đã nhìn thấy sắc mặt chàng trai trẻ thay đổi, lập tức lo lắng chạy tới đứng trước mặt hắn, nhẹ nhàng dỗ dành:

"Hiển Hiển! Không có linh thú cũng không sao, mèo của nhị ca có thể cho ngươi chơi"

Sau đó mấy người phía sau cũng nói:

"Tiểu Hiển, con mèo trắng của mẹ từ nay là của con, con không cần lo lắng bị người khác bắt nạt."

"Con cũng có thể cưỡi mèo lớn của cha."

"Ngao ô!" Một con mèo trắng lớn xinh đẹp với đôi tai dài cọ xát vào chân hắn.

Bạch Hiển đứng ở sân trước của nhà mình rộng hơn mười mét vuông, nhìn về phía trước, một con sơn miêu nhạy bén và linh hoạt, một con sư tử trắng tao nhã và điềm tĩnh, con sư tử lớn với cái cổ đỏ và người anh có cơ thế đầy cơ bắp. Tuy người đầy áp lực nhưng lại có đôi mắt lém lỉnh, dưới chân anh ta có một con linh miêu to lớn màu trắng, nhìn rất cao lãnh nhưng thật ra tính cách siêu tốt, siêu ổn định, siêu giỏi trong việc chăm sóc trẻ em. Bạch Hiển bối rối....

Người nhà cho rằng sự im lặng của hắn là đau lòng, nhị ca vội vàng ôm lấy linh miêu của mình đặt lên tay Bạch Hiển, Bạch Hiển cảm thấy trên tay truyền đến xúc cảm lông lông, nhịn không được híp mắt xoa nhẹ, và kết quả có lẽ là khí vận chi tử của hắn lại đóng một vai trò – đầu hăn đau, một quả trứng vàng lăn xuống chận, Bạch Hiển cúi đầu xuống nhìn....

????

Người Bạch gia trong lòng nhảy dựng, Bạch mẫu vội vàng xoa đầu hắn dỗ dành: "Không sao, không đau."

Bạch Hiển ngẩng đầu lên, nhìn người Bạch Gia trước mặt đang nhìn mình chăm chú, hắn vừa định nói chuyện, quả trứng vàng dưới chân hắn nứt ra, một luồng sáng vàng bay vào não Bạch Hiển, hắn cảm thấy đầu đau, mất đi ý thức.

Mà tất cả mọi người trong Bạch gia cũng nhìn thấy ánh sáng vàng, chẳng qua bọn họ lập tức đã bị cơ thể mềm nhũn của Bạch Hiển dọa sợ, vội vàng tiếp được, cha Bạch đè nén cảm giác hoảng sợ, quay đầu lại nói với quản gia: "Đi gọi bác sĩ Thiệu Cát tới đây."

Vài người bế Bạch Hiển vào nhà và đặt lên ghế sofa.

Lúc này, Bạch Hiển ngồi trên đồng cỏ với vẻ mặt bối rối, trước mặt hiện ra một cây cổ thụ thật lớn, màu sắc của cây từ lá, ngọn đến thân đều có màu sắc của cầu vồng, hắn ngẩng đầu nhìn lên cây đại thụ có thể ước chừng cao 5 mét, che khuất cả bầu trời phía trên.

"Thanh Long Mạnh Chương ra mắt Long chủ!" một âm thanh bỗng vang lên.

!!

Bạch Hiển gần như run lên, quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, đối diện anh là mọt chàng trai trẻ với mái tóc màu lục lam, mặc trường bào lục lam, nhìn qua ôn hòa nho nhã.

Chàng trai trẻ không ngờ phản ứng của Bạch Hiển lại lớn như vậy, cười nói: "Thật xin lỗi, Long chủ, dọa người rồi."

Bạch Hiển cũng có phản ứng lại, hắn phát hiện từ khi xuyên qua, phản ứng của hắn dường như chậm hơn rất nhiều so với trước kia, không biết là bị cơ thể của hắn ảnh hưởng hay sao, hắn đỏ mặt.

Manh Chương mỉm cười hiểu ý, nói: "Hồn phách của Long chủ đã trở về vị trí cũ, thần hồn chưa ổn định, có trạng thái phản ứng trì trệ là bình thường, qua vài ngày sẽ ổn thôi."

Ân? Bạch Hiển bắt được trọng điểm trong lời nói của hắn "hồn phách trở về vị trí cũ", ngẩng đầu hỏi: "Anh có ý gì? Linh hồn của tôi trở về vị trí cũ?"

Mạnh Chương cũng khoanh chân ngồi xuống, đối mặt với hắn: "Đúng vậy, thể xác và linh hồn của Long chủ đã đi đến hai nơi khác nhau, cuộc sống sẽ trở nên thần quái, cách tốt nhất là trở thành một."

Bạch Hiển nghĩ đến vận may khó hiểu của mình ở thời hiện đại, nhếch môi, thì ra nguyên nhân là vì điều này..."Vậy ngươi gọi ta là Long chủ?"

Manh Chương vẫn chậm rãi nói: "Sở dĩ hồn phách Long chủ trở về cũng là bởi vì cái này. Hiện tại tín ngưỡng của Thú tộc đã tái hòa nhập vào thế giới loài người, các chủng tộc khác cũng bắt đầu truyền bá sức mạnh tín ngưỡng, nhưng tộc rồng không thể. Khi sức mạnh đức tin lan rộng khắp tinh tế, địa vị của loài rồng trong thế giới thú nhân bắt đầu suy giảm."

"Vậy tại sao lại là tôi?" Bạch Hiển cũng bắt chước Mạnh Chương, bắt chéo chân.

Mạnh Chương mỉm cười: "Bởi vì người là hiện thân của tổ tiên Long tộc!"

"!!!Hả?!" Đồng tử Bạch Hiển run lên.

Mạnh Chương mỉm cười, "Hahahaha, đừng ngạc nhiên. Tôi nói không sai. Tổ long tính rằng địa vị của Long tộc sẽ giảm xuống trong một nghìn năm nữa, vì vậy ông ấy tạo ra nhiều bản thể để hồi sinh Long tộc. Tuy nhiên, điều này đã bị Thiên đạo từ chối. Các bản thể sau khi được tái sinh, vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà các bản thể sau khi được tái sinh đã chết và cuối cùng chỉ còn ngươi."

Mạnh Chương tinh nghịch nhìn Bạch Hiển, sau đó tiếp tục khi thấy trong lòng hắn đang tức giận, "Ta không biết lý do tại sao, có thể đã xảy ra sự cố ở các thế giới và linh hồn của các ngươi đã bị chia cắt, trong đó ba hồn sáu phách được sinh ra ở thời đại hiện đại, nhưng linh hồn nắm giữ vận mệnh lại đầu thai vào thế giới tinh tế này, điều này làm giảm sự giám sát của Thiên đạo, nhưng vì thần hồn hợp nhất, hai cơ thể sẽ trải qua nhiều tình huống khác nhau, nếu một trong hai người chết, linh hồn có thể hợp nhất thành một, hiển nhiên, Bạch gia ở thế giới này bảo hộ thiếu gia của họ rất tốt."

Đại não của Bạch Hiển đã muốn rời khỏi thân thể, hắn có một gia gia chuyện bói toán, nhưng hắn thật sự không có thiên phú, ngay cả gia gia yêu thương hắn cũng ghét bỏ hắn vì nghiên cứu huyền học, nghe được bí ẩn về thân thể của mình, một lúc sau, cậu ngập ngừng hỏi: "Vậy sao? Vậy ta là bào thai ở thiên giới hay ở hiện đại?"

Mạnh Chương không khỏi bật cười: "Làm sao có thể? Đã là luân hồi tái sinh tự nhiên đều là bào thao con người, chỉ là cha mẹ của ngươi ở thời hiện đại thật sự vô trách nhiệm, đương nhiên, cha mẹ hiện tại của người là cha mẹ ruột, không phải người kẻ khác."

Mạnh Chương nghiêm túc nói với Bạch Hiển, Bạch Hiển biết hắn đang ám chỉ điều gì, nếu hắn thật sự muốn chấn hung Long tộc thì hắn nhất định phải giao tiếp với cha mẹ ở nơi này, Mạnh Chương sợ hắn cảm thấy được chính mình chiếm cư thân thể con trai họ, nguyên lai sức khỏe con út Bạch gia không tốt.

Bạch Hiển đương nhiên biết linh hồn "Bạch Hiển" nơi này không hoàn thiện, tương đương với việc không có suy nghĩ, và chỉ là bản sao của chính mình, hắn vừa mới trở về, Bạch Hiển mỉm cười đáp: "Tôi biết, Mạnh Chương tiên sinh."

Mạnh Chương thu lại nụ cười, mỉm cười nhìn hắn: "Như vậy, Long chủ, ngươi tiếp nhận nhiệm vụ này sao?"

Ngữ khí rất nghiêm túc, Bạch Hiển cũng nghiêm túc suy nghĩ, phát ra một tiếng tra tấn linh hồn: "Cho nên, nếu như ta không có năng lực làm sao bây giờ?"

Manh Chương không ngờ Bạch Hiển lại hỏi vấn đề này, nhịn không được cười: "Phải làm sao, anh luôn phải làm như vậy."

Bạch Hiển thản nhiên xua tay: "Như vậy, bắt đầu đi."

Manh Chương ra hiệu hắn kiểm tra cổ tay trái, Bạch Hiển lúc này mới phát hiện trên cổ tay trái của hắn có một vòng tròn kim sắc có hoa văn giống như vảy rồng, khi hắn chạm vào tức thì trước mặt hiện ra một hình rồng, hắn thản nhiên nhìn nó, dần dần trở nên bối rối:

Ừm...Rồng thân dài rất phổ biến...nhưng con có cánh này là cái quái gì vậy?

Hmm...Ngoài ra còn có một con có cái cổ cực dài trông giống như quái vật biển... giống như một con ve sầu lớn màu bạc...Ân, nó được gọi là rồng thủy ngân...

Ân, những cái khác không nói, những con rồng này quả thực những đặc điểm của rồng, tỷ như vảy rồng, sừng rồng, đầu rồng, v.v.

Hả? Hắn liên tiếp nhìn thấy các loại như Thao Thiết, Tù Ngưu, Tỳ Hưu các loại, đầu chậm rãi quay lại, ồ... Cửu Tử Long tộc...

Nhưng khi hắn nhìn thấy Hầu, Bạch Hiển hoàn toàn bối rối, chỉ vào bàn tay run rẩy của mình và hỏi: "Cái này, cái này...Hầu cũng là người Long tộc à?"

Mạnh Chương xấu hổ cười: "Cái này... Về nó ta cũng không rõ, nhưng quả thực có trong minh họa của Long tộc."

Bạch Hiển lướt qua miêu tả truyền thuyết về rồng trong đầu: Lúc nhỏ giống như mèo, khi lớn giống như thỏ, tiếng gầm to và chói tai, khi gặp cơ thể thì biến hóa. có thể nào đặc điểm rồng của anh chàng này được chỉ vào tiếng gầm?

Bạch Hiển thấy cuốn sách minh họa được chia thành 6 cấp độ: C, UC, R, E, S và L. Trong số đó, có bảy con rồng ở cấp C, tất cả đều trông giống như những con rồng bình thường, nhưng màn hình lại hiện thị là "triệu hồi, cần phải thu hồi", mặt khác những cuốn sách minh họa khác trông khá ảm đạm.

Mạnh chương kịp thời giải thích: "Hiện tại vẫn có bảy con rồng chưa trở về thế giới rồng, chúng còn lưu tại đây, chúng đã trở thành tồn tại mạnh mẽ nhất trong tinh tế, thời điểm khi ngươi đi tiếp xúc với chúng nó, mới có thể một lần nữa triệu hồi."

Bạch Hiển hiểu ý gật đầu: "Vậy bây giờ làm sao có thể triệu hồi Long tộc?"

Mạnh Chương hắng giọng: "Ân khụ, kế hoạch phục hưng Long tộc cuối cùng là nâng cao hình ảnh của Long tộc và thu hút nhiều người hơn đến với Long tộc."

Hãy tin tưởng Long tộc, vì vậy! Mỗi khi có người đồng ý với ngự thú ngươi triệu hồi hoặc biết đó là rồng thì có thể nhận được 100 điểm tín ngưỡng. Hiện tại, việc triệu hồi rồng cấp UC cần 1000 điểm. Vì vậy, điều đầu tiên lúc này Long chủ vẫn còn khí vận chi tử tích lũy trước đó, vì vậy mà có cơ hội rút thăm, điều mà Long chủ cần làm đó là sử dụng những con rồng này để mở cổng ở tinh tế, có được sức mạnh tín ngưỡng và mở khóa các hình minh họa!"

"Phục sinh Long tộc! Khôi phục địa vị của Long tộc! Cố lên, Long chủ!"

Bạch Hiển ngơ ngác nhìn bộ dáng hưng phấn của Mạnh Chương, sau đó mỉm cười nói: "Được! Tôi sẽ làm!"

Mạnh Chương dẫn hắn đến gốc cổ thụ lớn giới thiệu: "Đây là cây sinh mệnh của Long tộc. Về sau, khi có nhiều rồng hơn, ngươi có thể lựa chọn lưu vong thông qua cây sinh mệnh, trở thành Tổ thạch xuất hiện trên thế giới này, những người khác triệu hồi Long tộc, cũng có thể có sức mạnh tín ngưỡng."

Bạch Hiển cảm thấy khả năng phản ứng của mình đang dần trở lại, đồng thời hắn cũng tiếp nhận một số ký ức ban đầu của "Bạch Hiển". Đây là thời kỳ đầu ở tinh tế, khi Trùng tộc hoành hành và con người phải điều khiển ngự thú để chống cự.

Trình độ của con người ở tinh tế chỉ đạt được đến trình độ nhất định đi tới một vài hành tinh sinh sống, những Trùng tộc có thể xuất hiện trên hành tinh của họ thông qua các lỗ đen và gϊếŧ chóc một cách bừa bãi, đó có thể là sự cân bằng ý chí của thế giới, trên tinh cầu thường xuất hiện các bí cảnh và khi con người khám phá những bí cảnh họ phát hiện ra những viên đá tổ thạch của nhiều loại quái thú khổng lồ khác nhau. Thông qua các viên đá, họ có thể giao tiếp với thế giới quái thú và triệu hồi những con quái thú cho riêng mình.

Trong thời đại mà hầu hết mọi người đều điểu khiển được quái thú, việc kiểm soát quái thú là rất quan trọng, mà Long tộc cần Cây sinh mệnh để sở hữu Đá tổ tiên nên Long tộc gần như biến mất, vì vậy chỉ còn bảy con rồng cấp C sống qua năm tháng dài đằng đẵng.

Bạch Hiển tiếp nhận ký ức từ nguyên chủ, tự nhiên cảm nhận được sự bất công của thân thể nguyên chủ, "Bạch Hiển" cũng muốn sở hữu một ngữ thú cho riêng mình, nhưng vì linh hồn không hoàn chỉnh, biển tinh thần (linh hải) cũng không hoàn chỉnh, mà triệu hồi ngự thú hoàn toàn phụ thuộc tinh thần của nhân loại, thân thể nguyên chủ ngay cả cấp thấp nhất của bạch linh hải cũng không có, tự nhiên cũng không có ngự thú.

Bạch Hiển nhìn hình minh họa trong tay, không sao cả, từ hôm nay trở đi, hắn có thể khống chế được ngự thú! Không chỉ thế, hắn còn muốn phục hưng long tộc ở tinh tế.

Tác giả có lời muốn nói:

Danh tính được tiết lộ, Bạch Hiển là một nhà du hành linh hồn, nhưng cơ thể của anh ấy lại hoàn toàn phù hợp.

Hoạt động tập hợp vẫn tiếp tục, dù sao vẫn còn rất nhiều rồng, và chúng có thể là bất cứ thứ gì, chúng tôi rất mong nhận được ý kiến

của mọi người!