Chương 48: Phu quân thật lợi hại!!!

Phùng Lập Thương nguyên bản cũng không để tiểu hỏa cầu u lam sắc này ở trong mắt, cho đến khi hỏa cầu nổ tung làm hắn cảm giác được một cổ hơi thở nguy hiểm lập tức thối lui, vẫn bị địa tâm hỏa đốt nửa cánh tay.

Địa tâm hỏa nổ tung nhiệt lượng quá cao, không ít người cùng Phùng Lập Thương giao thủ xung quanh cũng đã chịu lan đến.

Liên Thần Tinh đầu tóc cũng bị cháy một nửa, đại hòa thượng Không Đồng cũng không khá hơn, râu quai nón trực tiếp bị nướng thành không có, biến thành bột bụi từ trên mặt rơi xuống.

Chỉ có Trần Thính Vân phản ứng nhanh, vừa thấy tiểu hỏa cầu u lam liền biết tiện nghi phu quân tới, lập tức từ trong không gian lấy ra tấm khiên chống đạn cao 1 mét 5 ngăn ngọn lửa nóng rực lại nên may mắn thoát nạn.

Đừng hỏi Trần Thính Vân vì sao ngay cả thứ này cũng có được, dù sao có không gian dễ làm việc.

Kỳ thật nếu Trần Thính Vân không lấy khiên chống đạn ra, Lâm Thừa Phong cũng sẽ không để nàng bị địa tâm hỏa cầu nổ bị thương.

Thời điểm hỏa cầu nổ tung, một sợi dây đằng đã giành trước Lâm Thừa Phong quấn lên eo Trần Thính Vân đem cả người nàng kéo về phía sau, địa tâm hỏa cầu nổ mạnh nóng rực thậm chí cũng chưa chạm đến tấm khiên của Trần Thính Vân.

Trần Thính Vân quay đầu một cái, liền nhìn thấy một khuôn mặt soái khí bức người.

Mày kiếm, mắt đen lạnh lẽo hàm tinh ( chứa sao sáng), trong nháy mắt lập tức hoảng hốt, Trần Thính Vân cơ hồ muốn nhận sai người.

“Tẩu tẩu!” Trên mặt soái khí bức người lập tức nở rộ ra tươi cười so với pháo hoa còn xán lạn, trên dưới hai hàm mỗi hàm mười sáu cái răng trắng loang loáng tất cả đều muốn lộ ra.

Cùng Trần Thính Vân nửa năm không gặp, Lâm Thừa Vũ đối với tẩu tẩu rất là thương nhớ, cảm xúc này đều không mang theo bất luận giả dối gì.

“Nhị thúc ngoan a.” Trần Thính Vân thuận tay liền từ trong không gian đào một bao ‘ mực ’ mật xé tay ra đưa cho Lâm Thừa Vũ khen thưởng.

Lâm Thừa Vũ sau khi được rắn giả mực xé tay liền cười tủm tỉm bắt đầu ăn, hoàn toàn đã quên nơi này vẫn là chiến trường mọi phút có thể bỏ mạng.

“Ngươi dám!” Phùng Lập Thương mắt thấy thiên âm thân thể sắp tới tay bị người đoạt đi không nói, tay của mình còn bị đốt liền lập tức bạo nộ.

Từ sau khi bị ép Nguyên Anh xuất khiếu ( xuất hồn), Phùng Lập Thương đối với thân thể đoạt xá hết sức yêu quý.

Thứ nhất tìm thân thể đoạt xá phù hợp không dễ, thứ hai chỉ có thể đoạt xá một lần, nếu là đoạt xá lại chết thì hết cách.

Bị người đốt nửa cánh tay, Phùng Lập Thương bày ra Vạn Âm Quỷ Cờ.

Đây là dùng vạn nữ quỷ chết năm âm ngày âm tháng âm giờ âm tế luyện ra Vạn Âm Quỷ Cờ, Phùng Lập Thương sống hơn một ngàn năm cũng không biết đã hại chết bao nhiêu nữ tử bị hắn thải bổ, Vạn Âm Quỷ Cờ vừa ra lập tức phong vân biến sắc, toàn bộ không gian đều âm u đen nghìn nghịt, ngay cả không khí cũng ngưng kết ra âm khí sương mù.

“Bị thiêu cũng không nhìn xem đó là lửa gì?”

Một thanh âm phía sau Phùng Lập Thương truyền đến.

Bỗng nhiên quay đầu vừa thấy, đó là Lâm Thừa Phong trong tay điều khiển u lam hỏa cầu.

Hai tuấn mỹ nam nhân giống nhau như đúc ngay cả y phục cũng giống nhau xuất hiện, thực sự làm tất cả mọi người ngốc đặc.

Ngay cả Liên Thần Tinh cũng trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng lại.

Kỳ thật lai lịch Trần Thính Vân nhiều ít cũng có nghe qua, chỉ là mục đích Liên Thần Tinh cướp đoạt Trần Thính Vân không tốt đẹp gì, sau khi cướp được Trần Thính Vân về càng không quan tâm xuất thân Trần Thính Vân ở thế tục, tất nhiên không nhớ được phu quân Trần Thính Vân còn có một huynh đệ sinh đôi.

“Phu quân ~!! Ta liền biết ngươi sẽ tìm được ta!” Trần Thính Vân mất bò mới lo làm chuồng hướng Lâm Thừa Phong kích động kêu to.

Trần Thính Vân một tiếng kêu to như vậy, những người khác tức khắc liền nghẹn họng nhìn không chớp mắt.

Nghe Trần Thính Vân ý tứ, Lâm Thừa Phong cùng Lâm Thừa Vũ là dọc theo dãy núi leo tới đây?

Vẫn là dãy núi trước giờ tràn đầy yêu thú ngay cả Kim Đan cũng không thể toàn thân rút lui?

“Qua một bên trốn đi.”

“A.” Trần Thính Vân lập tức mang theo Lâm Thừa Vũ núp đến nơi an toàn.

Cảnh tượng nguy cơ tứ phía giương cung bạt kiếm* giằng co chính là bị Lâm Thừa Vũ cùng Trần Thính Vân phá hư, các vị tu vi cao thâm rõ ràng không địch lại mọi người tâm tình lên xuống phập phồng, các loại cảm xúc khó có thể miêu tả.

* Giương cung bạt kiếm: tình huống nghiêm trọng, muốn đánh nhau.

“Thù đoạt thê tử không đội trời chung, chờ ta giải quyết xong cái tên cặn bã này lại cùng các ngươi tính sổ.”

Lâm Thừa Phong còn cố tình liếc Liên Thần Tinh một cái, chưa cho nàng cơ hội phản ứng lại liền quay đầu lại dùng địa tâm hỏa bạo liệt cầu nổ Phùng Lập Thương.

Liên Thần Tinh nữ nhân này không đáng sợ, Kim Đan trung kỳ trước mắt rõ ràng là đoạt xá này mới làm Lâm Thừa Phong kiêng kị.

Lâm Thừa Phong nhận ra Vạn Âm Quỷ Cờ, đây là pháp khí bản mạng Nguyên Anh hậu kỳ Phùng Lập Thương luyện chế.

Trước khi hắn ( LTP ) chết, Phùng Lập Thương đã bị Hóa Thần lão tổ Bách Hoa Tông đánh chết.

Nhưng mà hắn rõ ràng đã trọng sinh tới hơn 500 năm trước, cớ gì sẽ ở nơi này thấy được Vạn Âm Quỷ Cờ?

Lâm Thừa Phong thậm chí có thể cảm nhận được Vạn Âm Quỷ Cờ này so với lúc trước còn lợi hại hơn chút, chỉ sợ bên trong Vạn Âm Quỷ Cờ lại hấp thụ không ít quỷ hồn chết oan.

Hơn nữa người trước mắt này rõ ràng có dấu vết đoạt xá, Lâm Thừa Phong dùng linh hồn lực âm thầm thăm dò một chút, đối phương linh hồn lực hồn hậu cùng hắn không phân cao thấp.

Nếu không phải Lâm Thừa Phong có địa tâm hỏa phù hợp với linh căn hắn, hôm nay sợ là không giải quyết tốt sẽ để lại hậu họa.

Lâm Thừa Phong cố ý thử, hắn dùng địa tâm hỏa bạo liệt cầu nổ Phùng Lập Thương.

Địa tâm hỏa bạo liệt cầu uy lực mười phần, những người khác thấy có người có thể đánh được Phùng Lập Thương, trong lòng cũng âm thầm thở ra nhẹ nhõm một hơi.

Trong đội ngũ, Liên Thần Tinh cùng đại hòa thượng Không Đồng là tu vi cao nhất, liền bọn họ hai người liên thủ cũng không thể chiếm thế thượng phong, kỳ thật trong lòng đệ tử Tiên Tung Môn cùng hòa thượng đều trầm trọng.

Liền tính Bành Ngọc hắn có năng lực vượt cấp khiêu chiến, trước mặt linh hồn lực Nguyên Anh hậu kỳ Phùng Lập Thương, hắn cũng buồn bực không thể không thừa nhận bản thân còn kém.

“Hắn là ai?”

“Phu quân ta a.” Trần Thính Vân trả lời, ngữ điệu đều là lấy làm tự hào.

Nàng ý tứ hoàn toàn không muốn che giấu bản thân là phụ nữ đã kết hôn.

“Người này lại là ai?”

“Đệ đệ của phu quân.” Trần Thính Vân thấy Lâm Thừa Vũ ăn đến nghẹn, còn cho hắn nước uống.

Lâm Thừa Vũ ngu đần giấu cũng giấu không được, những người khác thấy được ở trong mắt, trong lòng cũng rất nhanh nhận ra.

Đột nhiên một tiếng nổ mạnh kịch liệt, tàn lửa cùng đá vụn cùng nhau văng tới, mọi người không dám lại phân tâm, tiếp tục cảnh giác hai người giao chiến ở trung tâm chiến trường.

Trước mặc kệ Lâm Thừa Phong vì sao đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, lợi hại đến ngay cả Liên Thần Tinh cùng đại hòa thượng Không Đồng cũng không so được, chỉ cần Lâm Thừa Phong có thể đánh chết ngoại vực tu giả đáng sợ này mới là quan trọng.

Phùng Lập Thương không nghĩ tới chỉ là tới hạ vực thu phục một cái Tháp Thời Không mà thôi, cư nhiên sẽ gặp trúng khế ước hồn hỏa khắc chế hắn.

Lập tức cắn răng vẫy Vạn Âm Quỷ Cờ trong tay, chỉ thấy Vạn Âm Quỷ Cờ thuần màu đen nguyên bản chỉ lớn một thước càng ngày càng lớn càng ngày càng lớn, mắt thấy muốn che toàn bộ không trung sau đó đen nghìn nghịt giáng xuống bọn họ, đem tất cả mọi người hút vào giữa vạn quỷ bị xé nát cắn nuốt, không ai có thể may mắn thoát khỏi.

Lâm Thừa Phong vừa thấy người trước mắt cư nhiên dùng chiêu thức bản mạng của Phùng Lập Thương liền biết người này chính là Phùng Lập Thương bị đánh đến Nguyên Anh xuất khiếu kia.

Tạm thời mặc kệ hắn làm sao chạy đến nơi này, trước đánh chết hắn lại nói!

Lâm Thừa Phong cũng không để Vạn Âm Quỷ Cờ có cơ hội giáng xuống, may mắn đã được thấy hiện trường toàn bộ quá trình Hóa Thần lão tổ đánh chết Phùng Lập Thương, Lâm Thừa Phong biết được nhược điểm của Vạn Âm Quỷ Cờ là ở đâu.

Nhanh chóng lấy ra một viên Bạo Linh đan ăn vào, linh lực trong cơ thể Lâm Thừa Phong lập tức trực tiếp leo lên Nguyên Anh kỳ.

Bạo Linh đan từ đan dược hệ thống mà ra, dù là Hóa Thần lão tổ cũng không nhất định nhận ra được.

Càng đừng nói là Phùng Lập Thương trước mắt bị Hóa Thần lão tổ đánh đến Nguyên Anh xuất khiếu này.

Thực lực Lâm Thừa Phong trong thời gian ngắn leo lên Nguyên Anh kỳ, tiểu hỏa cầu cũng biến thành đại hỏa cầu, chỉ thấy hắn điều khiển vô số địa tâm hỏa bạo liệt cầu tấn công về phía Phùng Lập Thương. Một quả tiếp một quả bạo liệt cầu nổ đến mức Phùng Lập Thương không có chỗ để trốn, Vạn Âm Quỷ Cờ cũng bị ức chế từ từ nhỏ lại.

“A a a!!” Phùng Lập Thương thậm chí còn không có cơ hội hỏi Lâm Thừa Phong đây là lửa gì đã bị địa tâm hỏa u lam thoạt nhìn rất ôn hòa thiêu, cả thi thể lẫn hồn phách đốt thành tro tàn.

Phùng Lập Thương vừa chết, kia Vạn Âm Quỷ Cờ liền mất khống chế, mắt thấy oan hồn quỷ bên trong khóc gào, phát ra âm khí càng ngày càng nặng, người sống một chạm liền sẽ bị hút đi linh hồn lực, khiến người Tiên Tung Môn cùng Đại Linh Tự cũng không dám tùy tiện lộn xộn.

“Mau! Mau đem ác quỷ cờ này thiêu!” Liên Thần Tinh hô.

“Thiêu? Bên trong có hơn vạn oan hồn, ta nhưng làm không tới chuyện thiếu đạo đức như vậy. Đại hòa thượng nếu không thì các ngươi siêu độ một chút?” Lâm Thừa Phong cười nhạo, sau đó quay đầu hỏi đại hòa thượng Không Đồng.

Lâm Thừa Phong ác ý lộ liễu làm Liên Thần Tinh tức đến hộc máu, nhưng lại kiêng kị thực lực đáng sợ kia của hắn, Liên Thần Tinh cắn răng nhịn, trong lòng oán độc tràn đầy xông thẳng đến trán, khóe mắt đều ẩn ẩn đỏ đậm.

Bị kéo xuống nước, đại hòa thượng Không Đồng chấp tay hành lễ:

“Tội lỗi tội lỗi, bần tăng pháp lực có hạn, siêu độ không được oan hồn oán khí nặng như thế.” Đại hòa thượng Không Đồng một chút khó chịu cũng không có, hắn không có năng lực siêu độ trên vạn oan hồn liền thành thành thật thật thừa nhận bản thân không năng lực.

“Vậy mặc kệ như vậy cũng không phải cách. Vân Nhi, mang Kim Xán Xán lại đây.” Lâm Thừa Phong hướng Trần Thính Vân vươn tay.

“Nga!” Trần Thính Vân diễn tinh ( ngôi sao diễn viên) nhập thân, ôm gà trống Kim Xán Xán vội vàng bạch bạch bạch chân ngắn chân nhỏ chạy chậm về phía Lâm Thừa Phong.

Tạ Vô Nhai nguyên bản định giữ chặt Trần Thính Vân, sợ nàng không biết nặng nhẹ đυ.ng phải những âm khí ngưng ti đó, kết quả nhìn thấy hễ những âm khí ngưng ti chạm vào người Trần Thính Vân liền tự động tan ra.

Theo sát phía sau Trần Thính Vân cùng chạy tới chính là Lâm Thừa Vũ, hắn đánh mất tẩu tẩu nửa năm, tuyệt đối sẽ không lại để tẩu tẩu lạc mất.

Như tiểu hài nhắm mắt theo đuôi dính người, còn dính hơn gà con dính gà mái già.

“Phu quân ~” Trần Thính Vân chạy đến trước mặt Lâm Thừa Phong, mắt sáng lấp lánh ngửa đầu nhìn hắn.

Không thể không nói Lâm Thừa Phong lên sân khấu rất phong cách, vô cùng cho nàng nở mặt nở mũi, làm Trần Thính Vân diễn cảnh tiểu tức phụ ngưỡng mộ phu quân đặc biệt thuận lợi.

Dù sao những người bên cạnh đó không rõ chân tướng, nhìn Trần Thính Vân là có thể đủ cảm nhận được nàng cùng phu quân bị bắt chia lìa khổ sở cùng cửu biệt gặp lại tràn đầy vui sướиɠ.

“Làm Kim Xán Xán kêu vài tiếng.” Lâm Thừa Phong nói với Trần Thính Vân.

Này hẳn là muốn mượn thái dương tinh khí của gà trống Kim Xán Xán bức oan hồn rời khỏi Vạn Âm Quỷ Cờ tự đi đầu thai đi.

Oán khí chưa hóa giải không liên quan Lâm Thừa Phong, dù sao đầu sỏ gây tội Phùng Lập Thương đã chết, thù các nàng cũng đã được báo.

“Như vậy a. Kim Xán Xán, nỗ lực a, các nàng đầu thai dựa vào ngươi!” Trần Thính Vân cổ vũ gà trống Kim Xán Xán cố lên. Còn lấy ra một đống lớn Bổ Khí Đan cho gà trống Kim Xán Xán, để tránh nó đang trong quá trình siêu độ thì hết sức.

Rốt cuộc Vạn Âm Quỷ Cờ có hơn vạn oan hồn oan chết.

“Ác ác ác!!!” Gà trống Kim Xán Xán thực nể tình, lập tức ngửa đầu hướng lên trời kêu.

“Này, này thật sự quá trò đùa. Này thật sự có thể được không?”

Quần chúng ăn dưa không cách lý giải, bản mạng pháp khí Vạn Âm Quỷ Cờ đáng sợ như thế sẽ sợ một con Trúc Cơ kỳ gà trống?

Cố tình các nàng thật đúng là sợ tiếng gà gáy.

Tiếng gà trống Kim Xán Xán càng ngày càng vang dội, một đám oan hồn kinh hoảng thất thố liên tiếp từ Vạn Âm Quỷ Cờ bay ra, chạy trốn khắp nơi tiêu tán.

“Này cư nhiên thật sự hiệu quả?!”

------------

Edit: Kê Kê Mao Cầu