Chương 44: Thù này không báo không còn là người

“Đồ đệ ngươi một chút cũng không kiều, lại càng không yếu.” Hồng Cát trưởng lão tức giận nói.

Trần Thính Vân quả thực so với dịch bệnh còn đáng sợ hơn, nàng mới đến Xích Đan Phong bao lâu, đã khiến cho đồ đệ ngu xuẩn kia của hắn từ chán ghét nàng phát triển thành đi theo đi tới rừng Hắc Nham.

Hồng Cát trưởng lão ngay từ đầu còn không biết, chờ hắn hậu tri hậu giác phát hiện thường xuyên không tìm thấy đồ đệ ngu xuẩn kia, cho rằng nàng đi nơi nào lười biếng không chịu luyện Bổ Khí Đan, truy vấn mới biết được đồ đệ ngu xuẩn này cư nhiên đã đi theo Trần Thính Vân đi rừng Hắc Nham bốn lần.

Bởi vì mỗi lần đi thời gian đều rất ngắn, trên cơ bản trong vòng 3 ngày liền trở về, thế cho nên Hồng Cát trưởng lão cũng chưa có thể kịp thời phát giác.

Hiện tại càng không xong, đồ đệ ngu xuẩn kia của hắn cư nhiên nói cũng muốn đi Thanh Nguyệt tiểu bí cảnh.

Hắn liền biết, hắn liền biết hẳn là nên thu thêm nhiều mấy đệ tử.

Đỡ phải đồ đệ ngu xuẩn cậy sủng mà kiêu.

Linh căn hơi kém, linh căn như Trần Thính Vân thì không tính, chỉ cần đủ chăm chỉ, khống chế linh lực đủ vững chắc, đều có thể luyện đan như nhau.

Cũng không đến mức thường xuyên bị đồ đệ ngu xuẩn này tức chết như bây giờ.

Hồng Cát trưởng lão nhận được ánh mắt hoài nghi của Liên Thần Tinh, lỗ mũi hừ một tiếng:

“Ngươi sợ không phải còn không biết tiểu đồ đệ kia của ngươi có thể tự mình một người gϊếŧ yêu thú Kim Đan kỳ đi?”

Dù chỉ là Khỉ Lông Đỏ Kim Đan sơ kỳ thì cũng là Kim Đan kỳ.

“Kim Đan yêu thú?”

Liên Thần Tinh mặt không đổi sắc mà nhìn lướt qua mọi người, phát giác bọn họ trên mặt đều biểu tình lòng có xúc động, nàng trong lòng không khỏi lộp bộp một chút.

Khuôn mặt như cũ bất biến, Liên Thần Tinh tùy tiện nói chuyện phiếm hai câu liền đem chuyện này trôi qua.

Quay đầu lại lập tức để Phương Thiển kêu Trần Thính Vân trở về tự mình tra hỏi.

“Tạ sư huynh rất lợi hại a. Không có hắn hỗ trợ, ta căn bản gϊếŧ không được Khỉ Lông Đỏ Kim Đan kỳ kia a.”

Trần Thính Vân tựa hồ không có nhận ra Liên Thần Tinh đang hưng sư vấn tội*, ẩn ẩn sùng bái nói Tạ sư huynh như thế này như thế kia, nói một hơi vài phút cũng chưa ngừng.

* Hưng sư vấn tội: phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương. Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và "xử lý" đối thủ.

Trách chỉ trách Liên Thần Tinh quá giả tiên, thường xuyên duy trì hình tượng tiên nữ, lời nói lại đảo tới đảo đi, khó trách Trần Thính Vân ‘ thôn cô ’ này nghe không hiểu, căn bản không biết Liên Thần Tinh đây là đang hưng sư vấn tội.

Dù nghe được rõ ràng cũng nghe không hiểu, làm Liên Thần Tinh nghẹn thành nội thương.

Mà xác thật như thế, không cùng tần số, tư tưởng không tương thông làm Liên Thần Tinh xưa nay có thể điều khiển mọi việc thuận lợi lại lần nữa mất đi hiệu lực, nụ cười trên mặt Liên Thần Tinh dần dần cứng đờ, nếu không phải quan hệ giữa Trần Thính Vân cùng Tạ Vô Nhai phát triển tốt đẹp, Liên Thần Tinh chỉ sợ muốn lên huyết áp.

“Ngươi nếu muốn đi, thì cũng không phải không được.”

Liên Thần Tinh đột nhiên đánh một chưởng về phía Trần Thính Vân, nếu không phải Trần Thính Vân phản ứng nhanh, ngực đã bị đánh trúng một chưởng, người bất tử cũng muốn phun ra nửa thanh máu.

“Sư phụ, người làm gì vậy?”

Trần Thính Vân trong mắt vừa lúc toát ra hoảng sợ, không ngừng trốn tránh Liên Thần Tinh công kích, không có chủ động đánh trả.

“Phản kích.” Liên Thần Tinh tấn công Trần Thính Vân, trong miệng còn lời lẽ chính đáng muốn Trần Thính Vân đánh trả.

“Sư, sư phụ, ta không thể!” Trần Thính Vân vẫn là bị Liên Thần Tinh bức cho đánh trả.

Trần Thính Vân chẳng qua là Trúc Cơ sơ kỳ, nàng mặc dù có không ít kinh nghiệm chiến đấu, cũng vẫn là không địch lại Kim Đan kỳ Liên Thần Tinh.

Đây là thực lực cấp bậc chênh lệch mà bằng mắt cũng có thể thấy.

Hơn nữa Trần Thính Vân còn muốn khống chế sát ý trên người mình, thì tất nhiên không thể không bị Liên Thần Tinh đả thương.

Nếu không phải Trần Thính Vân có tiểu binh ong cánh vàng mật báo cho nàng biết Phương Thiển Đại sư tỷ đang ở gần, Trần Thính Vân tuyệt đối sẽ không nén xuống bản năng muốn đánh trả mà chịu một chưởng kia của Liên Thần Tinh.

Cũng tuyệt đối sẽ không chịu đơn độc ở chung với Liên Thần Tinh nữ nhân âm hiểm này.

“Sư phụ!”

Phương Thiển Đại sư tỷ quả nhiên không nhịn được xuất hiện.

Lao nhanh ra như mũi tên cản sư phụ Liên Thần Tinh đánh nhau với tiểu sư muội Trần Thính Vân.

“Mong sư phụ thủ hạ lưu tình. Tiểu sư muội nàng chỉ là sốt ruột muốn trở nên mạnh hơn, không muốn bỏ lỡ Thanh Nguyệt tiểu bí cảnh 20 năm mở ra một lần.”

Phương Thiển chấp tay, Liên Thần Tinh liền tiên khí phiêu phiêu thu lại chiêu.

“Ngươi dạy Thính Vân rất khá. Như thế thì Thính Vân ở Thanh Nguyệt tiểu bí cảnh liền có vài phần năng lực tự bảo vệ mình.”

Liên Thần Tinh ánh mắt nhìn Phương Thiển toát ra khen ngợi, ít nhất ngoài mặt là khen ngợi, quỷ mới biết trong lòng nàng có hay không tiếc nuối không thể lại đánh một chưởng.

“Cảm ơn sư phụ!” Trần Thính Vân nghe được sư phụ chấp thuận cho nàng đi Thanh Nguyệt tiểu bí cảnh, lập tức hứng khởi đến mắt cũng sáng lên.

Nàng là thật sự cao hứng, vì Thanh Nguyệt tiểu bí cảnh mà nàng nhịn bao lâu, thậm chí còn cắn răng ăn một chưởng của Liên Thần Tinh.

Con bà nó, chờ phu quân tiện nghi của nàng tới rồi, để xem Liên Thần Tinh lại kiêu ngạo được không.

“Ngươi mọi khi thật ra không thông minh, lúc này lại rất thông minh.”

Vui mừng rất nhiều, Liên Thần Tinh ánh mắt nhìn về phía Trần Thính Vân ngược lại biến thành uy nghiêm dạy bảo:

“Chỉ là Thính Vân chung quy vẫn là mềm lòng, nếu là cùng tông môn khác đối địch sợ là không thể hạ thủ diệt cỏ tận gốc được. Ở Thanh Nguyệt tiểu bí cảnh, có đôi khi nguy hiểm nhất cũng không phải là yêu thú, mà là người ăn người.”

“Sư phụ nói rất đúng. Chỉ là bởi vì vừa mới nãy là sư phụ a.” Trần Thính Vân một bộ dạng bởi vì là sư phụ cho nên mới không thật sự ra tay đánh trả.

“Thính Vân trước kia không phải chưa trải qua hiểm cảnh bị người đuổi theo gϊếŧ người đoạt bảo, ở Thanh Nguyệt tiểu bí cảnh tuyệt đối sẽ không bị người lừa gạt.”

“Có thể có cảnh giác như vậy thì tốt.”

Liên Thần Tinh cuối cùng đưa cho Trần Thính Vân một lọ thượng phẩm chữa thương đan để Trần Thính Vân dùng.

Vừa thấy chính là chữa thương đan chỉ Kim Đan kỳ tu sĩ mới có tư cách dùng, chỉ là dùng để ra vẻ hay mua chuộc Trần Thính Vân liền không hiệu quả.

Trước không nói Lâm Thừa Phong biết luyện chế các loại đan dược cao cấp, ngay cả bản thân Trần Thính Vân hiện tại cũng có thể luyện chế huyền cấp đan dược, làm sao sẽ để tâm tới cái gọi là thượng phẩm chữa thương đan.

Chẳng qua nên diễn vẫn là phải diễn, Trần Thính Vân một bộ dạng như có được trân bảo nhận lấy thượng phẩm chữa thương đan, còn mở ra ngửi ngửi.

Nàng sợ có độc.

“Thượng phẩm đan dược nha, cũng không biết ta có thể luyện ra hay không.”

Sau khi nói xong còn xem như trân bảo cẩn thận thu vào trong không gian.

“Ngươi muốn đi Thanh Nguyệt tiểu bí cảnh, ta sẽ mở miệng nói với sư phụ, tội gì chịu một chưởng này.”

Phương Thiển bồi Trần Thính Vân cùng nhau trở về Lăng Vân Tây xá, đây là nơi Trần Thính Vân ở trên Ngạo Nguyệt Phong.

Trần Thính Vân sau khi vào Tiên Tung Môn thường xuyên chạy đến Kiếm Khiếu Phong cùng Xích Đan Phong, ít khi ở lại Lăng Vân Tây xá trên Ngạo Nguyệt Phong.

“Sư phụ chỉ là lo lắng ta thực lực không đủ, sợ ta chết ở Thanh Nguyệt tiểu bí cảnh. Nếu không đánh một trận, ta ngày sau ở Thanh Nguyệt tiểu bí cảnh bị thương lại hoặc là…… Sư phụ khó tránh khỏi sẽ trách cứ Đại sư tỷ ngươi. Hơn nữa chỉ là vết thương nhẹ mà thôi, sư phụ vừa mới nãy không thật sự đánh ta.”

Trần Thính Vân diễn thì diễn, nàng xác thật có vài phần thích Đại sư tỷ Phương Thiển.

Đại sư tỷ xứng với chức vụ như vậy không nhiều lắm.

Mặc kệ Ngạo Nguyệt Phong như thế này như thế kia, cũng mặc kệ Đại sư tỷ Phương Thiển là người thế nào, Trần Thính Vân là đích thật đã được Đại sư tỷ Phương Thiển chiếu cố.

“Mau ăn chữa thương dược .” Đại sư tỷ Phương Thiển không tỏ ý kiến, ngược lại khuyên Trần Thính Vân uống thuốc chữa khỏi nội thương lại nói.

“Ta ăn chữa thương dược tự mình luyện là được rồi. Viên chữa thương đan này là thượng phẩm a, giữ lại vạn nhất sau này cần dùng tới a.”

Trần Thính Vân có các loại lý do phong phú, đa dạng không muốn ăn chữa thương đan Liên Thần Tinh cho.

“Tùy ngươi đi.” Đại sư tỷ Phương Thiển lắc đầu.

Lần này người được chọn tiến vào Thanh Nguyệt tiểu bí cảnh không có Đại sư tỷ Phương Thiển, nàng theo thứ tự đem kinh nghiệm trước kia ở Thanh Nguyệt tiểu bí cùng với tình báo tông môn nắm giữ dặn dò Trần Thính Vân, nói nửa canh giờ mới thả Trần Thính Vân đi nghỉ ngơi.

Trần Thính Vân sau khi nhìn theo Đại sư tỷ Phương Thiển rời khỏi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Con bà nó, thù này không báo thì không còn là người.”

Trần Thính Vân trong lòng rất rõ vừa rồi Liên Thần Tinh là cố ý đánh nàng, phỏng chừng là ở nơi khác không có người tìm nàng chút giận.

Còn giả mù sa mưa* nói là lo lắng nàng thực lực không đủ ở Thanh Nguyệt tiểu bí cảnh mất đi tính mạng.

*Giả chơi để làm thật, nhân cái cớ nhỏ mọn mà gây thành sự việc lớn.

Còn diễn cái gì trách nhiệm làm sư phụ, ta phi.

Trần Thính Vân trong lòng nén giận, cũng mặc kệ Lâm Thừa Phong không muốn nghe, bô bô toàn bộ nói cho đan dược hệ thống nghe.

Ngạo Nguyệt Phong bên này giống như đầm rồng hang hổ, Xích Đan Phong chỗ đó ôn hòa hơn nhiều.

Toàn bộ quá trình chỉ nghe Hồng Cát trưởng lão gầm gừ cùng La Mộng Kiều tranh luận.

Đều là bái sư học nghệ như nhau, chính là mệnh làm đồ đệ không giống nhau.

Trần Thính Vân vẫn là hâm mộ.

May mắn nàng còn có Nguyên Anh lão tổ chống lưng.

“Trần Thính Vân có thể gϊếŧ yêu thú, ngươi có thể làm gì? Kéo chân cho người ta sao?”

Hồng Cát trưởng lão thổi râu trừng mắt, thật tận lực ghét bỏ đồ đệ ngu xuẩn của mình.

“Ta cũng có thể gϊếŧ yêu thú a!” La Mộng Kiều phản bác.

“Hai con mèo hoang ngươi gϊếŧ kia cũng được gọi là yêu thú?”

“Ta đây cũng có thể ở Thanh Nguyệt tiểu bí cảnh luyện đan cho bọn hắn a. Nói không chừng ta còn là ân nhân cứu mạng bọn họ ở Thanh Nguyệt tiểu bí cảnh. Này vạn nhất có người đoạt linh thảo, còn không bằng luyện xong ăn vào trong bụng. Không sợ bị đoạt, còn có thể tăng cường thực lực.”

“Này, này ai dạy ngươi?! Linh thảo thu hoạch được ở Thanh Nguyệt tiểu bí cảnh đều trước hết cần phải nộp lên tông môn đổi lấy cống hiến tương ứng.”

Hồng Cát trưởng lão lập lá chắn linh lực, e sợ lời nói đại nghịch bất đạo này bị người khác nghe được.

Sau khi mắng xong đồ đệ của mình, nhìn trên mặt nàng vẫn như cũ treo biểu tình không cho là đúng, không khỏi trừng lớn đôi mắt.

Hắn liền biết! Nhất định lại là tiểu yêu nữ Trần Thính Vân kia!

Đồ đệ là không ngu, nhưng càng thêm sốt ruột làm tâm thần và thể xác hắn đều mệt mỏi.

Nếu là rèn luyện Thanh Nguyệt tiểu bí cảnh trước kia, đồ đệ không ngu như vậy, thật sự muốn đi Thanh Nguyệt tiểu bí cảnh rèn luyện hắn còn không đến mức sẽ lo lắng quá nhiều.

Chỉ là lúc này hắn có dự cảm không lành, loại dự cảm này từ sau khi nhìn thấu gương mặt thật của Trần Thính Vân liền càng thêm nghiêm trọng.

Hắn lo lắng lần Thanh Nguyệt tiểu bí cảnh mở ra năm nay sẽ càng thêm tinh phong huyết vũ ( gió tanh mưa máu ).

Cuối cùng Hồng Cát trưởng lão dứt khoát ra đại chiêu, mang theo đồ đệ ngu xuẩn đi Đại Linh Tự trao đổi kinh nghiệm luyện đan.

Rời xa nơi phân tranh này, có lẽ còn có thể bảo vệ đồ đệ ngu xuẩn này một mạng.

Không thể không nói gừng càng già càng cay, Hồng Cát trưởng lão ngày sau vạn phần may mắn một quyết định này của mình.

Lúc này Thanh Nguyệt tiểu bí cảnh mở ra viết lại cục diện Thương Côn đại lục, có người ngã xuống, nhưng càng có người danh tiếng hiển hách khắp đại lục, làm người theo không kịp.

------------

Edit: Kê Kê Mao Cầu

Nói qua cũng nói lại, dù Hồng Cát trưởng lão lúc nào cũng gọi đồ đệ mình ngu xuẩn nhưng vẫn thật tâm quan tâm, bảo vệ.

Không như Liên Thần Tinh "khẩu phật tâm xà".

Ngưỡng mộ a!!!