Tuy rằng không phải Trần Thính Vân cố ý ngất, nhưng là nàng ngất thật đến quá xảo diệu.
Chờ nàng tỉnh lại, người đã là tu vi "Trúc Cơ sơ kỳ".
Thuận tiện chuyện nàng bị phục kích cũng bị điều tra đến ồn ào huyên náo.
Bành Ngọc sư huynh lại là ngốc tử, sau khi xem xét hiện trường, căn cứ dấu vết hiện trường đánh nhau liền trước tiên nghĩ là có người theo đuôi hắn về Tiên Tung Môn muốn cướp đoạt Bạch Ngọc Tham Quả.
Trần Thính Vân sau khi tỉnh lại chỉ có thể có cái gì nói cái đó, tự nhiên là theo suy đoán của bọn họ, bổ xung lỗ hổng.
“Đó là ba người, bọn họ muốn cướp Bạch Ngọc Tham Quả Bành sư huynh tặng cho ta. Ta nhất thời tình thế cấp bách liền trực tiếp nuốt.”
Trần Thính Vân chính là sủng ái gà trống Kim Xán Xán, nàng đem quá trình gà trống Kim Xán Xán trung thành hộ chủ miêu tả đến hết sức ly kì.
“Đại khái là ba người kia sợ cùng Bành sư huynh giao thủ cho nên mới chạy.”
Ba người phục kích nàng đích thật tồn tại, khẳng định có dấu vết bọn họ chuồn êm tiến vào Tiên Tung Môn.
Chỉ ở chỗ Tiên Tung Môn có muốn nghiêm túc truy tra hay không thôi.
Dù sao Trần Thính Vân đem điều mình biết toàn bộ nói ra, chỉ trừ việc ba người kia bị nàng gϊếŧ.
“Ngươi xem như nhờ họa được phúc đi. Liền Trúc Cơ đan cũng không cần liền thành công Trúc Cơ.” Hồng Cát trưởng lão hết sức đau mình, đó là Bạch Ngọc Tham Quả a, liền như vậy nuốt cả quả ăn luôn.
Đối với một luyện đan sư, trơ mắt nhìn linh quả trân quý bị phá hư, quả thực còn đau hơn cắt thịt trên người.
Nếu luyện chế tốt mà nói, một lò có thể ra ít nhất ba viên Phá Linh đan, có thể giúp ít nhất ba người kết Kim Đan.
Nhưng mà Trần Thính Vân tai bay vạ gió, Hồng Cát trưởng lão cũng không dám nói cái gì.
Chuyện Trần Thính Vân ăn Bạch Ngọc Tham Quả trời xui đất khiến Trúc Cơ liền như vậy trôi qua.
Các đệ tử khác sau khi nghe nói cũng chỉ là đố kỵ Trần Thính Vân mệnh tốt, đã có thiên phú Thiên Đạo ưu ái, lại có Bành Ngọc sư huynh hào phóng cho linh quả.
Mà vài vị phong chủ trưởng lão trong tông môn cũng thương hại Trần Thính Vân nhiều tai nạn, liền để nàng hảo sinh ngốc tại Xích Đan Phong củng cố tu vi, rốt cuộc dục tốc bất đạt, chung quy không tính là chuyện nhiều may mắn.
Lấy tư chất Trần Thính Vân, nếu từng bước đứng vững cơ sở, ngày nào đó kết đan, kết anh mới có thể càng trôi chảy hơn.
Trước mắt nàng thực sự là tu vi tăng quá nhanh, mới hơn một năm đã Trúc Cơ, linh lực trong cơ thể phù phiếm đến lợi hại.
Kỳ thật đây đều là Trần Thính Vân tự mình làm, dù sao cũng là ‘ ăn ’ một trái Bạch Ngọc Tham Quả linh lực thập phần, hiện tại nàng linh khí tỏa ra tứ phía liền như một trái linh quả di động.
Chọc đến linh cẩu Ngự Thú đường phụ trách theo mùi truy tung xông thẳng vào nàng chảy nước miếng.
Bởi vì biểu hiện giả dối như vậy, Trần Thính Vân đã được phân phó ở Xích Đan Phong tĩnh dưỡng, việc kẻ xấu lẻn vào trong Tiên Tung Môn mưu đồ gây rối liền không để yên.
Chấp Pháp Đường thật đúng là phát hiện dấu vết ba người kia lẻn vào.
Chỉ là chuyện Chấp Pháp Đường biết còn không nhiều bằng Trần Thính Vân.
Rốt cuộc Trần Thính Vân có mười mấy ong cánh vàng đặc biệt am hiểu tìm bát quái.
Sau khi ong vương cánh vàng bị kết khế ước, nó một lần nữa sinh tiểu ong thợ kích thước không khác gì ong mật bình thường, thực lực lại một chút cũng không giảm, liền làm sự nghiệp paparazzi khởi đầu hết sức thuận lợi.
Có thể bay đến bất kỳ nơi nào, còn không dễ dàng bị phát hiện.
Trần Thính Vân trong lòng có danh sách mấy người tình nghi, nàng khiến cho nhóm ong cánh vàng paparazzi đi khắp nơi tìm xem có cái gì dị thường.
Nàng cùng gà trống, một người bất quá là Luyện Khí kỳ, một con gà Trúc Cơ, nếu không phải hung thần trên Kiếm Khiếu Phong- Bành Ngọc sư huynh đuổi tới dọa ba tên kia chạy, đã sớm bị ba tên Trúc Cơ gϊếŧ chết.
Trần Thính Vân không chết, ba tên hung đồ ‘ chạy thoát ’, người khởi xướng sau lưng kia tự nhiên sẽ nhịn không được.
“Kịch bản vẫn là có chút sai xót.”
Nàng nên nhịn một chút để ba người kia nói ra chủ mưu sau màn là ai rồi mới để ong vương cánh vàng ra tay.
“Tu giả thủ đoạn quỷ kế đa đoan, chuyện tiên hạ thủ vi cường này kỳ thực rất tốt.”
Lâm Thừa Phong lại không cho rằng cái kia ý tưởng vừa rồi của Trần Thính Vân là nên làm.
Trần Thính Vân đối với Tu chân giới thiếu hiểu biết, nếu tự thân hành động, lực lượng lại không mạnh dễ dàng lật thuyền trong mương.
“Ta biết ta biết, cho nên ta cho diễn suất của ta điểm tối đa.” Trần Thính Vân cũng chỉ là nói mà thôi.
Ngày đó buổi tối có thể chích chết ba tên Trúc Cơ, đơn thuần là nàng có át chủ bài ong vương cánh vàng, ở thời điểm ba người thiếu cảnh giác đột nhiên chích bọn hắn một cái không kịp phòng ngừa.
Nếu không dù nàng cùng gà trống Kim Xán Xán hai cái Trúc Cơ cũng không có biện pháp trong tình huống bị ba Trúc Cơ phục kích có thể lông tóc vô thương thoát ra.
Trần Thính Vân thích diễn, nhưng không có nghĩa nàng thật sự thích bị thương.
Nàng lại không phải cuồng chịu ngược.
Nói xong tình hình gần đây của nàng bên này, Trần Thính Vân liền bắt đầu hỏi Lâm Thừa Phong bên kia.
“Còn hai tháng là chúng ta có thể gặp nhau. Thừa Vũ có phải rất nhớ ta hay không?” Trần Thính Vân ngữ điệu như Lâm Thừa Vũ đúng chính là nhi tử của hai người bọn họ.
“……Gọi nhị thúc.” Lâm Thừa Phong sửa lại.
Trần Thính Vân có thể sử dụng bộ đàm làm Lâm Thừa Phong điện thoại một chiều nghẹn không ra tín hiệu cũng là nàng lợi hại.
“Nga, ta đây gọi ngươi Đại Lang được không nha?”
Nguyên lai Trần Thính Vân từ lúc bắt đầu đã không duyên cớ trôi chảy gọi Lâm Thừa Vũ nhị thúc thấp hơn một bậc bối phận vốn là rắp tâm bất lương.
Muốn chiếm tiện nghi Trần Thính Vân cũng không dễ dàng chiếm như vậy.
“……” Lâm Thừa Phong mặc.
Trần Thính Vân nũng nịu gọi xưng hô Đại Lang này nghe ra rất tình chàng ý thϊếp, Lâm Thừa Phong cảm giác Trần Thính Vân không có lời hay theo bản năng không đáp lại nàng.
Thừa Vũ thì Thừa Vũ vậy.
“Nếu ngươi có thể tiến vào ngọc bội không gian thì tốt rồi, ngọc bội không gian có cây Nắn Hồn thảo còn có Bạch Ngọc Tham Quả, ngươi có thể giúp ta luyện a.” Trần Thính Vân không quản hắn, lo cho bản thân nói.
Ong cánh vàng cùng gà trống chúng nó thực lực thăng tiến, Trần Thính Vân cũng được lợi.
Đây cũng là nguyên do vì sao Trần Thính Vân chịu bỏ ra nhiều linh thảo đan dược như thế cho chúng nó ăn.
Càng để cho ong vương cánh vàng đem sào huyệt đóng quân ở tiểu thủy đàm, chờ ngày nào đó có thể thu hoạch được một tổ Kim Đan ong cánh vàng, Nguyên Anh ong cánh vàng, ngẫm lại liền kích động.
Chỉ tiếc trước mắt chỉ có ong vương cánh vàng miễn cưỡng chạm đến mép Kim Đan.
Nếu muốn thu được một số lượng lớn Kim Đan ong cánh vàng Nguyên Anh ong cánh vàng, thì ngọc bội không gian phải không ngừng thăng cấp.
Như vậy mới có cũng đủ linh khí nhanh chóng thúc giục linh thực gieo trồng trong ngọc bội không gian.
Đừng nhìn Trần Thính Vân lần trước đem sáu lô Nắn Hồn thảo đổi cho Hồng Cát trưởng lão dường như chịu thiệt mà đổi, nàng trồng bốn lô Nắn Hồn thảo ở trong không gian không bao lâu là có thể vượt qua sáu lô Nắn Hồn thảo.
Nắn Hồn thảo là đan dược hệ thống muốn, Trần Thính Vân từ phản ứng ngày đó của đan dược hệ thống là có thể đoán ra nó đối với Nắn Hồn thảo có bao nhiêu khát vọng, cứ việc Nắn Hồn đan cuối cùng cũng là nằm trong bụng nàng, sau đó gián tiếp được lợi đến trên người đan dược hệ thống.
Đan dược hệ thống có kiên nhẫn chờ Nắn Hồn thảo phát triển thêm chút, nhưng ong vương cánh vàng không có kiên nhẫn chờ.
Bạch Ngọc Tham Quả sau khi thu vào ngọc bội không gian, mặc dù là có hộp ngọc ngăn cách cũng ngăn không được chỉ số thông minh cao ong vương cánh vàng.
Nàng ở trong Tiên Tung Môn không thể luyện chế, ong vương cánh vàng mỗi ngày ở trong không gian ồn ào muốn Phá Linh đan, quả thực đầu đau.
Nắn Hồn thảo một lần nữa toả sáng sức sống không thể ra ánh sáng, Bạch Ngọc Tham Quả bị nàng ‘ ăn luôn ’ kia càng không thể ra ánh sáng.
“Đại ca cùng tẩu tẩu nói chuyện.”
Đừng nhìn Lâm Thừa Vũ trí lực có vấn đề, hắn đôi khi rất mẫn cảm.
Thấy Lâm Thừa Phong đôi khi có dấu hiệu bị Trần Thính Vân làm nghẹn, Lâm Thừa Vũ liền nhìn ra.
Còn lấy tư duy lo bản thân độc đáo kia hắn nhận định Lâm Thừa Phong cho tẩu tẩu ăn cũng giấu không cho hắn.
“Đại ca đem tẩu tẩu giấu đi rồi.”
Lâm Thừa Vũ tức giận.
Vừa giận liền bạo SEED.
Nhánh cây trong rừng lập tức biến thành thứ vừa cứng lại nhọn, dài, bốn phương tám hướng đuổi theo Lâm Thừa Phong đâm.
Chỉ thấy Lâm Thừa Phong tập mãi cũng quen mà ở trên người dựng lên lá chắn, những nhánh cây vừa cứng vừa nhọn đã bị Lâm Thừa Phong chặn.
“Về sau không có chà bông.”
Lâm Thừa Phong lãnh khốc vô tình nói cho đệ đệ chà bông ăn hết rồi.
“!”
Lâm Thừa Vũ lập tức đỏ mắt, linh khí mỏng manh mờ mịt trong rừng như gió lốc hướng Lâm Thừa Vũ vọt tới.
Lại là Lâm Thừa Vũ mạnh mẽ bắt lấy linh khí quanh mình.
“Đại ca hư!”
Hư một tiếng gương mặt Lâm Thừa Phong liền bị cắt một đường, tơ máu đỏ tươi dọc theo gương mặt chảy xuống.
Tập trung nhìn vào, một nhánh cây từ trên thân cây phía sau Lâm Thừa Phong cọ qua mặt hắn, trực tiếp xuyên thủng.
“Thực lực sau khi Trúc Cơ tăng lên không ít a.”
Lâm Thừa Phong lau một chút tơ máu trên má, đối với Lâm Thừa Vũ có thể phá lá chắn linh lực của hắn càng thêm vui sướиɠ.
“Không nên đổi Trúc Cơ đan.”
Nguyên lai Trần Thính Vân đổi ba viên Trúc Cơ đan kia là vì Lâm Thừa Vũ, kết quả Lâm Thừa Vũ giống nàng, hoàn toàn chưa dùng liền trực tiếp Trúc Cơ.
“Đại ca quá xấu!” Lâm Thừa Vũ điều khiển nhánh cây tiếp tục công kích.
Ở núi lớn tràn ngập cây cối, Lâm Thừa Vũ quả thực chính là như có thần trợ giúp, tức giận đuổi theo ca ca ruột của mình đánh.
Rõ ràng cũng chỉ là một Trúc Cơ sơ kỳ, lại có thể đem Lâm Thừa Phong đuổi đánh đến không kịp đánh trả.
“Lại tín hiệu không tốt sao?”
Trần Thính Vân thấy Lâm Thừa Phong một hồi lâu cũng chưa trả lời, liền nhún nhún vai đi lo chuyện của mình.
Một chút cũng không phát hiện Lâm Thừa Phong lúc này đang bị Lâm Thừa Vũ đuổi theo đánh.
Chỉ có thể nói cố chấp của đồ tham ăn là đáng sợ.
“Ai nha!” Trần Thính Vân xoay người một cái, kết quả bị Bành Ngọc sư huynh thần không biết quỷ không hay xuất hiện dọa sợ.
Nàng đem ong cánh vàng đều phái ra đi tìm tin tức, thế nhưng không phát hiện Bành Ngọc sư huynh tới gần.
“Bành sư huynh, có việc gì sao?” Trần Thính Vân lén liếc mắt gà trống Kim Xán Xán, ám chỉ mắng nó cư nhiên cũng không nhắc nhở một chút.
Kết quả gà trống Kim Xán Xán cũng liếc lại Trần Thính Vân một cái.
Thôi vậy …… Hai con gà yếu Trúc Cơ sơ kỳ ở trước mặt Trúc Cơ đại viên mãn đích thật không đủ dùng.
“Trúc Cơ.”
“Có việc gì sao?” Trần Thính Vân trên mặt xấu hổ mà không mất lễ nghĩa mỉm cười.
Tuy nói khẩu cung đáp lại được, Trần Thính Vân ở thời điểm đối mặt với Bành Ngọc sư huynh không dám thiếu cảnh giác.
Nàng tổng cảm thấy Bành Ngọc sư huynh là một gia hỏa có trực giác dã thú.
Trần Thính Vân có chút lo lắng, mặc dù Bành Ngọc sư huynh không có nghi ngờ, sợ là hắn sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện điểm gì đó.
“Ăn đan dược đối với tu hành vô ích, đánh nhiều mấy trận thì tốt rồi.”
Bành Ngọc sư huynh bắt lấy Trần Thính Vân, xách theo nàng đi Kiếm Khiếu Phong.
“Ai?!”
Là hỗn đản nào nói chuyện vớ vẩn!
Bị Bành Ngọc sư huynh điều khiển dễ như thả diều, Trần Thính Vân thậm chí còn không kịp giãy giụa, nàng liền bởi vì sợ độ cao, nhũn chân mất đi cơ hội chạy trốn.
Này thật đúng không phải là điều vớ vẩn, cắn dược cắn nhiều, linh lực trong cơ thể không ổn định, hơn nữa dễ dàng tích lũy đan độc.
Tu sĩ dựa vào cắn dược tăng tu vi ở giai đoạn trước tu vi đích thật tăng nhanh chóng, thực lực ứng chiến thực tế lại không như tu vi trên người.
Nhưng trên thực tế tất cả tu vi của Trần Thính Vân đều là gϊếŧ mà ra, nàng không có phiền não của người cắn dược.
Chỉ là người khác không biết a.
Ở trong mắt Bành Ngọc, tu vi của Trần Thính Vân Trúc Cơ là ăn ra, Hồng Cát trưởng lão nói nàng linh lực phù phiếm, vậy đánh đánh nhiều trận, đánh đến ổn định thì tốt rồi!
Quả thực…… Thảm.
Trần Thính Vân nhìn cảnh sắc trời cao nhanh chóng xẹt qua xung quanh, mắt thấy liền lại muốn hôn mê.
“Vân nhi.” Lâm Thừa Phong điện thoại một chiều lại tới nữa. (Gì đây, "Vân nhi"!!!!)
“Chuyện gì ?” Trần Thính Vân miễn cưỡng khép lại mí mắt bị gió to thổi đến rát.
“Có rảnh làm chút chà bông?”
“Hả?”
“Thừa Vũ nháo.”
Bị đệ đệ truy đánh nửa ngày Lâm Thừa Phong rốt cuộc vẫn là thỏa hiệp.
------------
Edit: Kê Kê Mao Cầu
Phải chăng anh nhà đã cảm nhận được nguy cơ mất vợ!!!