Chương 40: Trần Thính Vân cho người đi bán muối

“Bành sư huynh? Ngươi còn có việc gì khác sao?” Trần Thính Vân bị ánh mắt hắn nhìn đến dựng lông mao, lại đánh lần thứ ba nói không chừng nàng liền rốt cuộc giấu không được tu vi.

“Nga!…… Không có việc gì.”

Bành Ngọc sư huynh đôi mắt sáng lấp lánh tắt đi, mơ hồ có chút mất mát, ngự kiếm rời đi.

“……”

Ngươi vẫn là đi tìm yêu thú rừng Hắc Nham đi!

Trần Thính Vân ở trong gió đêm rét lạnh run run, cưỡi gà trống Kim Xán Xán tiếp tục bay về Xích Đan Phong.

Đúng rồi, Trần Thính Vân hậu tri hậu giác bản thân sợ độ cao còn có tính lựa chọn.

Bay trong đêm tối nhìn không thấy mặt đất sẽ không sợ, bay sát tầng mây nhìn không thấy mặt đất cũng không sợ.

Nhưng cũng không phải mỗi ngày đều có mây quanh quẩn, rất nhiều khi đều là ngày nắng, liếc mắt một cái là có thể nhìn đến chân núi có người đang đi, nhỏ như con kiến.

Trước khi hoàn toàn khắc phục bệnh sợ độ cao, Trần Thính Vân có thể thừa dịp trời chưa sáng xuất phát, trời tối lại trở về, làm việc và nghỉ ngơi như chim chóc.

“Cũng không biết Bành Ngọc sư huynh đưa chính là linh thảo gì……”

Trần Thính Vân hiện tại cào tâm cào phổi tò mò thật sự.

Lại không thể lập tức mở ra xem, vạn nhất lại bị Hồng Cát trưởng lão mũi chó kia ngửi thấy được thì không xong.

“Ác ác!” Gà trống phụ họa hai tiếng.

“Ngươi cũng cảm thấy vậy sao.” Trần Thính Vân cùng gà trống Kim Xán Xán tán gẫu.

Chỉ là trên đoạn đường bay đến Xích Đan Phong, Trần Thính Vân cùng gà trống đột nhiên ngừng lại, đáp xuống ở ở giữa một chỗ dốc thoải thượng, không có tiếp tục bay về phía trước.

“Tiểu nha đầu này tính cảnh giác rất cao.”

Một nam nhân hắc y che mặt Trúc Cơ hậu kỳ từ trong bóng đêm hiện thân.

“Các ngươi muốn làm cái gì?” Trần Thính Vân nhìn nam nhân trước mắt, âm thầm cảnh giác phải trái cùng trước sau.

“Cùng nàng nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì, trực tiếp gϊếŧ đoạt nhẫn trữ vật.”

Quả nhiên lại xuất hiện thêm hai nam nhân che mặt Trúc Cơ sơ kỳ cùng trung kỳ.

Trần Thính Vân tu vi là Trúc Cơ trung kỳ, nam nhân hắc y che mặt nàng không thể nhìn thấu lại cảm giác so với nàng lợi hại hơn một chút hẳn là Trúc Cơ hậu kỳ.

Xuất hiện ba Trúc Cơ kỳ tới chặn đường đánh cướp, thật đúng là kiêng kị nàng a.

Trên thực tế bọn họ kiêng kị không phải Trần Thính Vân mà là gà trống Kim Xán Xán.

Nhìn thấy bọn họ đối với gà trống Kim Xán Xán mịt mờ kiêng kị, Trần Thính Vân không khỏi hoài nghi là người trong Tiên Tung Môn tới.

Kim Xán Xán chưa từng ở Tiên Tung Môn đánh nhau, nhiều nhất cũng chỉ biến cự gà vài lần.

“!”Ngọa tào!

Trần Thính Vân đột nhiên hậu tri hậu giác bọn họ vì sao kiêng kị gà trống Kim Xán Xán!

Bởi vì Kim Xán Xán nó là gà a, nó kêu một tiếng trên cơ bản phạm vi trăm dặm đều có thể nghe được.

“Các ngươi muốn cái gì? Cái này sao?”

Trần Thính Vân làm bộ dạng kinh sợ quá mức không nhớ tới muốn gà trống Kim Xán Xán kêu cứu, khϊếp nhược lại sợ hãi chủ động từ trong không gian lấy hộp ngọc ra.

Quả nhiên liền thấy được bọn họ hô hấp căng thẳng, chỉ thiếu vì đồ vật trong hộp ngọc đánh nhau.

Cố tình Trần Thính Vân còn làm bộ không phát hiện, đem hộp ngọc mở ra, lộ ra bên trong một loại quả màu trắng ngà, lớn như trái bóng bàn.

Di?

Cư nhiên là linh quả, nàng còn tưởng rằng là linh thảo.

Linh thảo có thể nhổ trồng trong ngọc bội không gian, linh quả cũng chỉ có thể ăn.

“Bạch Ngọc Tham Quả, dùng luyện chế huyền cấp Phá Linh đan, nâng xác xuất thành công kết Kim Đan thêm hai thành.” Đan dược hệ thống kịp thời xuất hiện, báo cho Trần Thính Vân tên cùng công hiệu linh quả.

Trần Thính Vân sau khi nghe xong cả người Sparta.

Bành Ngọc sư huynh tu vi cũng đã là Trúc Cơ đại viên mãn, không tự mình ăn thuận tiện kết Kim Đan ngược lại lấy đưa nàng, hào phóng như vậy a!

Trần Thính Vân không cần nhìn cũng có thể nghe được tiếng hít thở thô nặng của nam nhân che mặt Trúc Cơ hậu kỳ.

Này liền kỳ quái……

Trần Thính Vân ngay từ đầu cho rằng ba người này là thấy hơi tiền nổi máu tham theo đuôi Bành Ngọc muốn cướp Bạch Ngọc Tham Quả trong tay hắn, xem bọn họ phản ứng giống như căn bản không biết trong hộp ngọc chính là Bạch Ngọc Tham Quả.

Không phải Bành Ngọc sư huynh khiến nàng chịu liên lụy, chính là riêng vì nàng mà tới.

Trần Thính Vân không cảm thấy Trúc Cơ kỳ yêu thú gì gì đó có thể bán lấy linh thạch trong “Nhẫn trữ vật” của mình có thể làm tu giả Trúc Cơ tu vi nổi lòng tham.

Nguyên nhân sâu xa của trận hôm nay chỉ sợ không đơn giản.

“Tiền, tiền bối. Tha mạng.” Trần Thính Vân làm bộ không thấy thấu tu vi ba người bọn họ, nâng hộp ngọc tiến lên trước muốn đưa cho nam nhân Trúc Cơ trung kỳ bên phải kia, một bộ dáng khϊếp nhược lấy linh quả đổi mạng.

Nàng lời này vừa nói ra, lập tức làm đồng tử người Trúc Cơ trung kỳ bên phải kia chợt co rụt lại.

“Lão nhị! Thù lao ngươi cùng lão tam chia, Bạch Ngọc Tham Quả này về ta! Chờ sau khi ta kết đan, còn sợ ta sẽ không nhớ tới các ngươi sao! Nhẫn trữ vật này không chừng còn có thứ tốt!”

Nam nhân che mặt Trúc Cơ hậu kỳ lập tức nhìn thấu Trần Thính Vân châm ngòi ly gián, lập tức cảnh cáo nam nhân Trúc Cơ trung kỳ chớ kiến thức hạn hẹp, tranh đấu nội bộ.

Nam nhân Trúc Cơ trung kỳ đại khái kiêng kị nam che mặt Trúc Cơ hậu kỳ, hắn thầm kháng cự một chút liền tự nói bản thân chỉ là xác định một chút có phải sự thật hay không, Trần Thính Vân có đúng chơi thủ đoạn hay không.

Nhưng mà Trần Thính Vân vừa mới làm như vậy đã hoàn toàn kích động bọn họ, thừa dịp bọn họ không chú ý liền một ngụm đem Bạch Ngọc Tham Quả nuốt xuống.

“Ngươi dám!!”

“Ta liền dám.” Trần Thính Vân sau khi nuốt xong Bạch Ngọc Tham Quả liền cưỡi gà trống Kim Xán Xán muốn chạy.

Ba người kia lập tức tức muốn hộc máu, định đuổi theo chặn gϊếŧ, lại đột nhiên kêu thảm thiết.

“A! A! Đây là cái gì!”

Trong bóng đêm, bọn họ cũng không nhìn thấy được thứ gì tấn công bọn họ, Trần Thính Vân lại rất rõ.

Đó là ong vương cánh vàng nàng thả ra từ ngọc bội không gian.

Ong vương cánh vàng trong ngọc bội không gian hưởng thụ linh khí nồng đậm ở tiểu thủy đàm tẩm bổ, không chỉ trở thành ong mật biết bơi lội, lặn xuống nước còn thăng tiến tới Trúc Cơ đại viên mãn.

Tu vi so với nam nhân hắc y che mặt kia cao hơn một cảnh giới.

Ong vương cánh vàng vừa ra tay liền biết có được hay không.

Lúc trước Kim Minh Sơn bị ong thợ đinh chết, hiện tại ong vương tự mình ra tay, khoảng ba châm liền cho ba người Trúc Cơ kia đi bán muối.

“Đã biết đã biết, chờ sau khi ta đem Bạch Ngọc Tham Quả luyện thành đan dược, liền chia cho ngươi một viên.” Nguyên lai Trần Thính Vân mới nãy là dùng thuật che mắt, nhanh chóng đem Bạch Ngọc Tham Quả bỏ vào ngọc bội không gian lại đổi thành một loại quả có cùng kích cỡ ăn luôn.

Bạch Ngọc Tham Quả vào ngọc bội không gian, ong vương cánh vàng liền làm ầm ĩ.

Vì để ong vương cánh vàng an an phận phận, Trần Thính Vân mới đáp ứng đem Bạch Ngọc Tham Quả luyện thành đan dược.

Sau khi giải quyết xong ba tên Trúc Cơ, Trần Thính Vân ngồi xổm xuống, kéo xuống miếng vải đen trên mặt bọn họ, phát hiện ba khuôn mặt này nàng đều không quen biết.

“Không phải người Tiên Tung Môn.”

Không phải người Tiên Tung Môn, lại quen thuộc bên trong Tiên Tung Môn, hơn nữa lẻn vào tới phục kích nàng.

Này là phải rất quen thuộc hành tung của nàng mới được.

Chỉ sợ là có người bên trong dẫn vào.

vàng cư nhiên không nghe được có người muốn hại nàng, quá kém!

Cắt giảm Bổ Khí Đan!

“Ong ong ong!!!”

Nhóm ong cánh vàng lập tức kháng nghị ở trong đầu Trần Thính Vân.

Trần Thính Vân không chỉ ký kết khế ước với ong vương cánh vàng, vì để nghe bát quái nàng còn không từ thủ đoạn đem toàn bộ mười mấy ong thợ mà ong vương cánh vàng hạ sinh ký khế ước.

Hiện tại nhóm ong cánh vàng cùng nhau kháng nghị trong đầu nàng, ồn ào đến mức làm Trần Thính Vân đầu đau.

“Ai tra ra được người hại ta trước, khen thưởng một viên Phá Linh đan luyện chế từ Bạch Ngọc Tham Quả.” Trần Thính Vân cũng còn chưa có đem Bạch Ngọc Tham Quả luyện thành đan dược mà đã hứa cho đi mấy viên.

Những ong thợ có cấp bậc thấp hơn so với ong vương cánh vàng mới hứng khởi ba giây, ong vương cánh vàng chết lì không chịu ra ngoài này cư nhiên nói cũng muốn đi tìm chân tướng.

Rõ ràng nó cũng đã được một viên đan dược, còn tranh giành với nhóm ong thợ, thật là không biết xấu hổ.

Trần Thính Vân mặc kệ chúng nó, tiếp tục cướp đoạt đồ vật trên người ba thi thể.

“Chậc chậc, cư nhiên nghèo như vậy.”

Vừa mở ra trữ vật không gian của bọn họ thì thấy chỉ có mấy chục khối linh thạch hạ phẩm còn có một ít linh thảo Trần Thính Vân chướng mắt.

Linh thảo trong không gian của nàng tùy tiện một gốc cũng có thể làm Hồng Cát trưởng lão đỏ mắt, nàng đương nhiên cũng chướng mắt mấy thứ này.

“A, không xong, trời hình như đã sắp sáng. Kim Xán Xán, có thể bắt đầu kêu cứu.”

Gà trống Kim Xán Xán tuyệt đối là một diễn viên đặc biệt ưu tú.

Hơn nửa đêm ác ác kêu thảm thiết, thật là phạm vi trăm dặm cũng nghe được.

Trần Thính Vân còn phụ họa cho trên người gà trống Kim Xán Xán thêm chút máu, mặt khác còn làm lông gà trống Kim Xán Xán lộn xộn một chút, nhìn dáng vẻ thật giống như vừa trải qua ác chiến.

Đương nhiên, lấy trình độ tham ăn của gà trống Kim Xán Xán, Trần Thính Vân phải hứa cho nó một viên đan dược luyện chế từ Bạch Ngọc Tham Quả mới mua chuộc được nó.

Tiếng kêu của gà trống Kim Xán Xán đặc biệt có lực xuyên thấu, chỉ sau chốc lát, những ong thợ cánh vàng ở khắp nơi theo dõi liền hội báo có người tới gần.

Trần Thính Vân lập tức đem ba cổ thi thể thu vào trong không gian, sau đó đem linh khí phóng ra ngoài không hề che giấu Trúc Cơ tu vi, không chỉ như thế còn quyết đoán khuấy động linh lực trong cơ thể của mình.

Linh lực bạo loạn rất đau, đau đến Trần Thính Vân cũng đứng không vững.

Tê…… Tuy rằng không có đau như linh khí nhập thể, nhưng cũng rất đau a!

Trần Thính Vân đau đến lăn lộn, một chút không chú ý liền lăn xuống sườn núi.

Mà dưới sườn núi chính là vách núi chênh vênh!

“Ác ác ác!” Gà trống Kim Xán Xán nhanh chóng đuổi theo.

So với gà trống Kim Xán Xán còn nhanh hơn chính là một bóng người.

Ảnh hậu Trần Thính Vân vẫn luôn kêu đau, cảm thấy có người tới vậy mà là Bành Ngọc sư huynh đã đi còn quay lại, nàng trước tiên là hoang mang làm sao không phải người Xích Đan Phong tới trước, rồi sau đó hết sức chăm chú chuyên tâm diễn kịch.

“Tiểu sư muội! Tiểu sư muội!” Bành Ngọc sư huynh đại khái đã hoảng loạn, đỡ Trần Thính Vân lên liền bay về hướng Xích Đan Phong.

Lại nói, Trần Thính Vân sợ độ cao là có lựa chọn.

Vừa mới nãy chỉ lo diễn kịch, Trần Thính Vân không có phát hiện trời đã bắt đầu sáng.

Thị lực 2.0 tuyệt hảo kia của Trần Thính Vân nhìn thấy cảnh sắc bên người vuông góc nhanh chóng xẹt qua, sau mười mấy giây, không ngoài ý muốn hai mắt vừa lật liền ngất xỉu.

“Ác ác ác!” Gà trống tức giận kêu liên tục.

Bành Ngọc ở phía trước, gà trống Kim Xán Xán đuổi theo ở phía sau.

Bị người đoạt mất vị trí hộ hoa sứ giả, gà trống Kim Xán Xán chịu được mới là lạ!

------------

Edit: Kê Kê Mao Cầu