Chương 39: Khắc phục bệnh sợ độ cao

Trần Thính Vân biết tử huyệt của mình, phi hành kín gió không sợ độ khủng cao, bay rộng mở liền sợ độ cao.

Bất quá hình như luyện khí đường ở Tiên Tung Môn chẳng ra gì.

Phi thuyền cư nhiên là mua từ tu chân tông môn khác.

Khó trách lúc trước khi thu đồ đệ lại gấp gáp thu hạt giống thiên tài như thế.

Nàng còn nghĩ đi luyện khí đường học trộm vài thứ.

“Có chí khí.” Lâm Thừa Phong điện thoại một chiều lại tới nữa.

Một Nguyên Anh lão tổ như hắn lại không cần, chạy đến luyện khí đường chỉ có Kim Đan tọa trấn học trộm, quá mất mặt.

“Chính là vì ngươi không ở đây. over.” Trần Thính Vân tiếp tục oán giận với Lâm Thừa Phong.

“Dứt khoát là ta luyện nhiều đan tích góp giá trị tông môn cống hiến đổi mấy quyển luyện khí thư tự học một chút. Dựa vào đầu lạnh thông minh của ta, khẳng định không thành vấn đề.” Còn không biết xấu hổ mà khoe khoang, đan dược hệ thống muốn mặt liền một chữ không thiếu thuật lại cho Lâm Thừa Phong.

“Cũng được.” Lâm Thừa Phong đối với Trần Thính Vân tích cực chủ động luyện đan không ý kiến. Cho dù động lực của nàng là vì tích góp giá trị tông môn cống hiến đổi luyện khí thư……

“Chờ sau khi ta học xong, ta nhất định phải làm cho bản thân một cái phi hành khí của riêng ta.” Trần Thính Vân thì thầm cùng Lâm Thừa Phong nói chuyện phiếm, chính là thờ ơ với phi hạc chờ đến càng thêm không kiên nhẫn kia.

Vừa nói chuyện phiếm còn vừa lấy Bổ Khí Đan đút gà trống Kim Xán Xán.

Rốt cuộc khi bắt đầu tự mình luyện đan Trần Thính Vân dư dả không ít, đan dược luyện ra không ăn, tùy tiện đều có thể lấy ra thưởng cho gà trống Kim Xán Xán làm đồ ăn vặt.

Ngay cả ong vương cánh vàng trong không gian sinh nhiều ong thợ cho Trần Thính Vân làm tiểu đệ. Hiện tại Trần Thính Vân có mười bảy tiểu ong thợ, sự nghiệp bát quái sắp thành.

Thời điểm cho gà trống Kim Xán Xán ăn Bổ Khí Đan, Trần Thính Vân còn tùy tay ném hai viên cho phi hạc, phi hạc lúc này mới không có bay đi.

Nhóm phi hạc ở ngự thú đường Tiên Tung Môn đều không muốn làm ăn với Trần Thính Vân, cả đội Trần Thính Vân chỉ có gà là quá nặng, chở một lần liền muốn rớt mười mấy cân mỡ, dù Trần Thính Vân có tiền boa Bổ Khí Đan cũng vô dụng.

“Cách a!” Phi hạc lại lần nữa thúc giục.

Thời điểm Tạ Vô Nhai lại đây, nhìn thấy Trần Thính Vân ôm gà như cây nấm ngồi xổm trên mặt đất nửa ngày, làm phi hạc chờ đến không kiên nhẫn.

Kỳ thật hôm nay hẳn là Bành Ngọc lại đây, chỉ là Bành Ngọc tối hôm qua lại không biết làm cái quỷ gì chạy đến rừng Hắc Nham.

Đợi nửa ngày cũng không thấy tiểu sư muội Trần Thính Vân xuất hiện, cho rằng lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Tạ Vô Nhai liền bay đến Xích Đan Phong, kết quả liền thấy nàng ngồi xổm như nấm.

Tạ Vô Nhai biết Trần Thính Vân sợ độ cao, nhìn một lần liền biết nàng đây là không ai ép buộc nàng bay cũng không dám bay, vẫn luôn ngồi xổm trên mặt đất tốn thời gian.

“Đi lên.” Tạ Vô Nhai nói.

Trần Thính Vân theo tiếng ngửa đầu, nghi hoặc Tạ Vô Nhai sao lại tới.

“Đã trì hoãn nửa ngày.”

“Nga.” Trần Thính Vân lúc này mới phản ứng lại đây là tới giám sát nàng.

Quả thật là bảo mẫu đại sư huynh.

“Bành sư huynh đâu?”

“Rừng Hắc Nham.”

“A?” Bành Ngọc sư huynh sau khi tự lĩnh ngộ kiếm ý là một khắc cũng không chịu ngồi yên a.

Bành Ngọc sư huynh sau khi lĩnh ngộ kiếm ý thì tu vi cũng tiến vào Trúc Cơ đại viên mãn, cùng tu vi với Tạ Vô Nhai.

Bành Ngọc kiếm ý sát khí quá nặng, lấy sát chứng đạo lại không thể thật sự chém hết sư huynh đệ trên đỉnh núi.

Hơn nữa kiếm tu có thể vượt cấp khiêu chiến, trên Kiếm Khiếu Phong cũng chỉ có sư phụ Kha Cảnh Thiện đáng giá một chém.

Không thể chém sư phụ kia chỉ có thể chém Kim Đan kỳ yêu thú.

Trần Thính Vân thương xót thay yêu thú rừng Hắc Nham rừng ba giây, qua rồi vẫn ăn thịt yêu thú, ăn thịt yêu thú, dù sao cũng đều là ở trên thực đơn của đối phương.

Thương Côn đại lục yêu thú nhiều, người thì thiếu, yêu thú rừng Hắc Nham càng là tràn lan, vì khống chế thú triều tiến sâu vào địa bàn nhân loại, các đại tông môn đều sẽ định kỳ tuyên bố nhiệm vụ quét sạch yêu thú. Tạ Vô Nhai đại sư huynh lần trước được Dưỡng Nguyên thảo cũng là gϊếŧ hắc giao tấn công phía bắc bên ngoài Tiên Tung Môn mới thuận tiện có được.

Bành Ngọc sư huynh đánh gϊếŧ yêu thú là giả, lấy yêu thú luyện kiếm mới là thật.

Ma tính như vậy, nhưng đừng sát nghiệt quá nặng rơi vào ma đạo.

Tạ Vô Nhai thấy Trần Thính Vân như cũ ngồi xổm như nấm chửi thầm người khác, không nói hai lời liền duỗi tay đem nàng cùng với gà chỉ nặng hai trăm cân xách lên phi kiếm.

Phi hạc thấy Tạ Vô Nhai đem người mang đi, lập tức kêu cách a cách a bay đi.

Thời điểm Lục Viện Viện cưỡi bạch hạc lại đây, vừa lúc thấy bóng dáng Tạ Vô Nhai mang Trần Thính Vân đi.

Lập tức tức giận đến mức nàng xém bóp đứt cổ bạch hạc.

Sau khi Lục Viện Viện ăn Dưỡng Nguyên đan Trần Thính Vân nhường cho, không chỉ có chữa trị kinh mạch bị hao tổn, tu vi càng là từ Trúc Cơ trung kỳ lập tức tiến tới Trúc Cơ hậu kỳ, cùng Tạ Vô Nhai Trúc Cơ đại viên mãn chênh lệch một chút.

Trên thế giới chính là có một loại người như vậy, được người khác giúp đỡ không những không cảm kích thậm chí còn cảm thấy đây là đương nhiên, phảng phất như toàn thế giới đều nợ nàng.

Sau khi Lục Viện Viện thăng lên Trúc Cơ hậu kỳ không có vội vã đi tìm Tạ Vô Nhai, ngược lại là tới Xích Đan Phong tìm Trần Thính Vân.

Nàng trốn những người khác tới đây, tự nhiên sẽ không có người biết được hành tung của nàng.

Người tới không có ý tốt, Lục Viện Viện lén lút chạy tới như thế đương nhiên không phải vì cảm kích Trần Thính Vân, mà là muốn cho thôn phụ này mất mặt, chỉ có nàng mới xứng đôi với Tạ sư huynh.

Hơn nữa nàng nghe nói Bành Ngọc sư huynh lại vì Trần Thính Vân vào rừng Hắc Nham, nàng e sợ Bành Ngọc đưa thứ tốt cho Trần Thính Vân.

Chỉ là một viên Dưỡng Nguyên đan đã khiến cho nàng tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ, từ khi được chỗ tốt Lục Viên Viên đương nhiên đố kỵ Trần Thính Vân có người tranh nhau đưa linh thảo cho nàng.

Kết quả phản ngược lại bị một màn trước mắt kí©h thí©ɧ không nhẹ.

“Ngươi phải khắc phục sợ hãi.” Bảo mẫu đại sư huynh còn có tâm tư giáo dục Trần Thính Vân.

“Ta, ta biết a.” Trần Thính Vân nỗ lực mở nửa mắt, thích ứng độ cao đáng sợ này.

Còn cần chút thời gian.

“Không cần, hiện tại liền khắc phục đi.”

Nghe vậy, Trần Thính Vân đột nhiên có dự cảm bất ổn.

Quả thực giây tiếp theo dự cảm điềm xấu liền ứng nghiệm.

Tạ Vô Nhai cư nhiên dùng biện pháp truyền thống trên Kiếm Khiếu Phong giúp Trần Thính Vân khắc phục bệnh sợ cao!

Cái gọi là biện pháp truyền thống đó chính là trực tiếp buông tay.

“Đừng, ta không muốn.” Trần Thính Vân lúc này mặc kệ cái gì nam nữ khác biệt, bắt lấy cánh tay Tạ Vô Nhai chết không buông.

“Không sao.” Rớt thêm vài lần, liền sẽ quen.

Ống tay áo Tạ Vô Nhai đột nhiên trở nên đặc biệt trơn láng, y như dầu bôi trơn, Trần Thính Vân thét một tiếng liền trực tiếp rớt xuống.

“A!!!”

Tạ Vô Nhai nhìn Trần Thính Vân một đường thét chói tai rớt xuống, theo sau xuống rớt còn có gà trống Kim Xán Xán nặng hai trăm cân.

“Ác ác ác!!!”

Trung thành bảo vệ chủ- gà trống Kim Xán Xán đột nhiên biến thành một con cự gà, phịch phịch vẫy cánh bay lên, sau đó lại cấp tốc đuổi theo Trần Thính Vân rớt xuống, khi cách mặt đất hơn mười mét liền tiếp được Trần Thính Vân.

“……” Tạ Vô Nhai trầm mặc nhìn một con gà siêu cấp to lớn chở Trần Thính Vân trở về núi đỉnh.

Rõ ràng, kế hoạch muốn cho Trần Thính Vân khắc phục bệnh sợ cao của Tạ Vô Nhai bị gà trống Kim Xán Xán làm chết non.

“Nó biết bay?”

“Biết a.” Trần Thính Vân mất hồn chưa tỉnh, gắt gao ôm gà trống Kim Xán Xán.

“……” Được rồi, đây là một con gà Trúc Cơ kỳ.

“Biết bay ngươi còn sợ?”

“Ta sợ cùng nó biết bay có liên quan sao?” Trần Thính Vân trả lời.

“……” Đánh không lại Trần Thính Vân cưỡng từ đoạt lí, Tạ Vô Nhai tiếp tục bảo trì trầm mặc.

Sau đó hắn cực lãnh khốc vô tình mà đem gà trống Kim Xán Xán cách ly đến nơi rất xa, không cho gà trống Kim Xán Xán quấy rối, xách theo Trần Thính Vân tiếp tục bay lên thả xuống.

Kết quả Trần Thính Vân rớt được nửa đường, hai mắt vừa lật ngất đi rồi.

Vai chính cũng hôn mê, rèn luyện can đảm gì đó cũng trở thành nói suông.

“……” Tạ Vô Nhai lại mặc.

Bởi vì Trần Thính Vân ngất quá nhanh, căn bản không có cơ hội để nàng khắc phục sợ hãi.

Hiện tại Tạ Vô Nhai đã rõ vì sao gà trống Kim Xán Xán biết bay Trần Thính Vân cũng không thể khắc phục sợ hãi, tất cả là vì nàng ngất quá nhanh.

Bất quá việc này cũng không có nghĩa Tạ Vô Nhai từ bỏ như vậy.

Chờ sau khi Trần Thính Vân tỉnh lại, lại để nàng từ trên cao rơi xuống vài lần.

Theo tiết tấu một ngày ba bữa làm nàng tập mãi thành quen. (Quân tàn ác)

Tình hình tương đối tốt chính là Trần Thính Vân từ rơi tự do vài giây liền té xỉu kéo dài đến mười mấy giây mới hôn mê.

Thật là thật đáng mừng.

Nhưng qua mười mấy giây ngất vẫn là ngất, phản ứng sinh lý tăng adrenalin tạm thời không có biện pháp khắc phục.

* Tăng Adrenaline: là trạng thái khi bạn cảm thấy căng thẳng tột độ như bị đẩy vào chân tường trong một cuộc chiến quyết liệt. Bạn có thể bị khi đối mặt với nguy hiểm hoặc các vấn đề stress hàng ngày.

“Ta cùng ngươi nói, đại sư huynh thật là siêu cấp thẳng nam. Như huấn luyện viên, nghiêm túc muốn chết. over.” Trần Thính Vân điên cuồng cùng Lâm Thừa Phong phun tào.

Phun tào thì phun tào, tận đáy lòng nàng đối với bảo mẫu đại sư huynh này không có oán giận gì.

Dù sao cũng là ít có thanh lưu.

“Chuyện sợ độ cao này ta thật ra chưa từng nghĩ tới.” Lâm Thừa Phong điện thoại một chiều liên tục kí©h thí©ɧ Trần Thính Vân đáng thương hề hề.

“Nếu sợ độ cao, vậy trực tiếp học bay, lại hoặc là luyện thể.”

“Luyện thể?”

Trần Thính Vân biết học bay là có nghĩa gì. Đơn giản chính là chờ sau khi tu vi tăng lên, tự mình ngự kiếm phi hành hoặc là phi cước bay lên.

Trần Thính Vân sợ độ cao, nguyên nhân căn bản chính là sợ bị ngã chết.

Tự mình biết bay, kia đương nhiên ngã không chết.

Mạng được khống chế ở trên tay bản thân, mà không phải ở trên phi hạc, cũng không cần biết phi thuyền có bị rơi hay không, cảm giác an toàn biubiu bay lên trên.

Nhưng luyện thể là có nghĩa gì?

“Ta dạy cho ngươi Luyện Thể quyết, đợi sau khi luyện xong Luyện Thể quyết, dù là từ trên cao ngã xuống cũng có thể bình yên vô sự.”

“Ngươi nhưng đừng là hù ta.” Trần Thính Vân một đôi mắt thỏ Tuzki. ( - - )

Còn có a, nàng đã là dậy thì bị trì hoãn, nhưng đừng sau khi luyện xong Luyện Thể quyết vĩnh viễn mang dáng vẻ này.

Bất quá dạy cũng dạy rồi, Trần Thính Vân chỉ có luyện luyện.

Vạn nhất ngày nào đó xuyên trở lại mạt thế, mình đồng da sắt còn có thể làm tang thi đau tay.

Không thể không nói Lâm Thừa Phong truyền Luyện Thể quyết thật đúng là rất có hiệu quả, đan dược hệ thống lại báo tên cho nàng một loại Kim Cương đan.

Kim Cương đan rõ ràng chính là đan dược phụ trợ Luyện Thể quyết, may mà dược liệu trong đan phương cũng không hiếm thấy, không quý giá, Trần Thính Vân ở trên Xích Đan Phong là có thể tự cấp tự túc.

Liền như vậy một bên cắn dược một bên tu luyện Luyện Thể quyết, Trần Thính Vân dần dần phát hiện Luyện Thể quyết cư nhiên thật đúng là có phần hiệu quả.

Nguyên nhân vẫn là ở thời điểm tập võ trên Kiếm Khiếu Phong không cẩn thận bị kiếm khí quét trúng cái trán.

Trần Thính Vân còn tưởng rằng bị hủy dung, kết quả soi gương phát hiện lông mày cũng bị cạo mất một nửa nhưng mặt không bị gì.

“Luyện Thể quyết không luyện lông tóc a? Này vạn nhất bị cháy chẳng phải là thành đầu trọc……” Trần Thính Vân được tiện nghi còn khoe mẽ, thời điểm nói thầm còn lấy cọ vẽ bổ sung vào phần lông mày bị cạo rớt.

Thấy Luyện Thể quyết có hiệu quả, Trần Thính Vân càng thêm tích cực tu luyện, chẳng qua nảy sinh một chuyện cổ quái, chính là mỗi ngày trước khi ngủ luôn thích cầm dao thử độ cứng của da. ( o O )!

“Tiểu sư muội.” Thần ẩn đã lâu- Bành Ngọc sư huynh rốt cuộc lại xuất hiện.

Đêm đen gió lớn gấp gáp trở về một hơi không nghỉ liền chặn Trần Thính Vân lại ở nửa đường.

Lúc này hắn so với lần trước còn chật vật hơn.

Trên người bị thương còn ướt máu, hai mắt lại sót nhưng chưa từng hoàn toàn tiêu tán hưng phấn.

“……” Bành Ngọc sư huynh đây là đi tìm yêu thú nào đánh nhau a?

Xem hắn một bộ dáng tinh thần phấn khởi quá độ, phỏng chừng từ chém gϊếŧ được lợi không ít.

“Bành sư huynh.” Trần Thính Vân có chút sợ người này, thật là so với nàng còn điên hơn a. ( chị chắc chưa!)

Bành Ngọc sư huynh lại nhét cho Trần Thính Vân một cái hộp ngọc.

“……”

Trần Thính Vân nhớ tới lần trước, nhìn cũng không nhìn xem bên trong hộp ngọclà cái gì, trực tiếp ném vào ngọc bội không gian rồi lại nói.

Lấy thực lực hiện tại của Bành Ngọc sư huynh, linh thảo linh quả hắn tìm được chỉ sợ so với sáu lô Nắn Hồn thảo còn dọa người hơn.

Chỉ là không thể ăn không của người khác, nàng cũng từ trong không gian lấy một lọ Kim Cương đan ra.

“Cái này có thể cường hóa thân thể.”

Trần Thính Vân biết kiếm tu lòng mang kiếm ý, tay cầm kiếm, không sợ gì cả dũng cảm tiến tới, hiếm khi dựa vào thủ đoạn, Kim Cương đan đối với Bành Ngọc sư huynh mà nói hẳn là thích hợp nhất.

Nói nữa, kiếm tu da giòn kia vẫn là kiếm tu sao.

Không thể dạy hắn Luyện Thể quyết, nhưng đưa cho hắn chút Kim Cương đan cũng là có thể.

Về sau thời điểm cùng yêu thú đánh lộn cũng không đến mức chật vật giống như hiện tại.

“Kim Cương đan? Là hòa thượng Đại Linh Tự luyện chế kim cương bất hoại chi thân, phục chi tôi thể* đan?”

* Thân thể cứng như kim cương, mọc lại các chi ( tay, chân), cường hóa thân thể...

“Cái gì Tôi Thể đan? Ta không biết a. Cái này là ta tùy tiện luyện, sau khi cường hóa thân thể dù từ trên cao ngã xuống cũng không bị sao. Ngươi nếu là sợ ăn không được, có thể lấy đi cho yêu thú ăn nhìn xem hiệu quả.”

Đan phương Kim Cương đan là đan dược hệ thống cung cấp, cùng Tôi Thể đan của Đại Linh Tự không có liên quan dù một sợi lông.

“Không sợ.” Bành Ngọc sư huynh nắm chặt bình ngọc, đôi mắt ở trong đêm tối sáng lấp lánh.

------------

Edit: Kê Kê Mao Cầu

Nghe cái mùi nghi lắm à,

Bành Ngọc sư huynh, tỷ tỷ của muội có phu quân rồi,

Không thì huynh thử cân nhắc muội xem. ;;)))