Chương 4

*Nội dung cốt truyện mang tính chất tham khảo cải biên và có thể làm bạn cảm thấy khó chịu hay phản cảm. Cần cân nhắc kĩ trước khi xem.*

"Cũng chẳng có gì." Hạ Y ngừng trò chuyện với Song Nhị, tựa người vào thành giường, nhàn nhạt đáp lại nam nhân đang quỳ trên đất. Mái tóc dài đen nhánh tỏa ra rũ xuỗng giường gấm, bộ dạng lười nhác mà lãnh diễm, tạo nên một bức tranh tuyệt mĩ vô song.

"Chỉ là muốn hỏi, dạo gần đây ngươi sống có tốt không?"

Phụng Luân: ???

Vị tướng quân này sao đột nhiên lại quan tâm mình?

Có ý đồ gì?

Dù trong lòng là một mảng sương mù mịt, Phụng Luân vẫn thận trọng trả lời Hạ Y: "Hạ tướng quân, dạo này cuộc sống của ta kỳ thực không tốt cũng không xấu. Tạ ơn ngài quan tâm."

Nghĩ đến thê chủ kia của mình, vẫn luôn có thành ý với chàng, cật lực giữ khoảng cách, khiến tâm tình của Phụng Luân không khỏi chùn xuống.

Hạ Y như không nhìn thấy biểu hiện của chàng, tiếp tục: "Phụng chính công, sau này nếu ngươi gặp chuyện không vui, cứ đến tìm bổn tướng. Bổn tướng giúp ngươi."

Phụng Luân: "???"

Phụng Luân ngạc nhiên mở to mắt, gắt gao nhìn Hạ Y, nữ tử bên cạnh là nha hoàn thϊếp thân của nguyên thân tên A Hoa, thị thấy vậy, hung hăng dùng tay ấn đầu chàng cúi xuống. "Ai cho phép ngươi nhìn chủ tử nhà ta như vậy!"

Hạ Y lạnh lẽo nhìn nha hoàn, khiến thị một trận lạnh run, bàn tay ấn đầu Phụng Luân liền hốt hoảng buông ra.

"Hạ tướng quân." Phụng Luân yết ớt lên tiếng, "Ta đã là người có thê chủ..."

"Bổn tướng biết." Hạ Y cắt ngang lời hắn, lãnh đạm noí: "Nam nữ thọ thọ bất tương thân, cho nên bổn tướng ở cùng ngươi, là chuyện không thể chấp nhận, nếu phát hiện sẽ không có kết cục tốt?"

"Hạ tướng quân cơ trí hơn người." Phụng Luân tận tâm khen ngợi lời này của nàng, "Vậy..." Sao vẫn chưa buông chàng đi?

"Nhưng nói, ngươi là nam nhân sao?" Hạ Y nhìn Phụng Luân từ dưới lên, chậm rãi hỏi.

Phụng Luân: "..." Ý gì? Nói chàng không phải nam nhân?

Cảm thấy mình bị xúc phạm giới tính nặng nề!

Ta ghét!

"Không nói? Vậy thì ngươi không phải." Hạ Y nhàn nhạt phán cho Phụng Luân một cái đáp án.

Phụng Luân: "..."

Người ta là chưa kịp phản bác mà!

Nhưng nghĩ đến vị tướng quân này được triều thần coi trọng, còn mình chỉ là một phò mã thất sủng người người xem thường, Phụng Luân ý thức mình không đủ miệng lưỡi cãi lý với Hạ Y.

Nam tử cuối gằm mặt, dáng vẻ tự ti buồn tủi, khiến người khác phải xót xa.

"Nếu đã không phải, vậy thì để bổn quân giúp ngươi." Hạ Y sau khi bổ chàng một đao, lại lấy cho chàng mật ngọt, thản nhiên quyết định, là không để Phụng Luân từ chối.

Phụng Luân hơi ngước mắt lên, kỳ thực chàng không hiểu, chàng khẳng định mình không hề quen biết vị tướng quân này, vậy thì vì sao nàng lại muốn giúp mình? Từ khi sinh ra cho đến giờ, chưa từng có ai nói sẽ giúp chàng đoạt công, còn nói với giọng điệu thản nhiên chắc thắng như vậy...

[Tinh! Độ hảo cảm xủa mục tiêu đối với kí chủ +10! Độ hảo cảm hiện giờ là 10!]

"Bổn quân nói xong rồi, hy vọng Phụng chính công nhớ kĩ những lời vừa rồi. A Hoa, tiễn người." Hạ Y xua xua tay, hướng nha hoàn đang giữ lấy Phụng Luân ra lệnh, A Hoa cúi đầu "vâng" một tiếng, kéo Phụng Luân còn đang mờ mịt đứng dậy, đưa chàng ra khỏi phủ.

Phụng Luân: ... Nói... xong rồi?

Cô không có làm gì chàng?

Chỉ nói câu đó?

Thật sự muốn giúp chàng?

Nhưng là... vì sao?