Lôi Phong nhìn Chiêu Quân, y nở một nụ cười tươi vô hại nhìn lại Lôi Phong.
Tại sao qua điệu cười ấy Lôi Phong lại có chút thấy... dựng tóc gáy...
Y cũng không nghĩ nhiều mà đi ra cùng hai người nọ, bỏ lại Chiêu Quân trong điện thờ.
Sau khi ba người rời đi, Chiêu Quân dùng thông linh trú nói với một ai đó:
"Phía Tây của ngươi, liền sắp không cần nữa rồi."
Người bên kia thông linh trú cười cợt:
"Ta tạo cơ hội cho ngài bên quý nhân,còn trách cứ? Nói lý lẽ chút đi... nói... này này..."
Chưa kịp nói hết câu, Chiêu Quân đã ngắt thông linh trú, Hắc Quỷ bên kia cũng không khá khẩm hơn muốn đập bàn trà.
Tại sao hắn lại là người bị chửi? Liền chưa kịp làm gì. Chẳng phải do hắn lịch kiếp liền kéo theo ta ba trăm năm không quản chuyện quỷ giới sao?
Liền trách cứ ta. Hắc Quỷ không khỏi sắc mặt trầm xuống có chút khó coi.
Phía bên Tống Trạch
"Thẩm Thần Quan, tên này có chút đáng ngờ. Hắn vừa gϊếŧ một quỷ cấp bậc Bách. Không tầm thường, không biết hiện tại là địch hay là thù.".
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
Lôi Phong khẩn thiết nói với Tống Trạch.
"Đúng đúng đúng, ta thấy hắn rất chi là có vấn đề. Thấy quỷ không sợ, còn hành con quỷ đó thừa sống thiếu chết."
Cẩn Ngôn sợ chưa đủ thuyết phục liền bồi thê.
Tống Trạch nhìn hai vị trước mắt, cảm thấy lời họ nói có chỗ vừa không đúng, vừa hợp lẽ mà lên tiếng:
"Đệ ấy từ trước giờ vốn bảo vệ ta như vậy. Không được xem là lạ. Nhưng sức lực, có chút mạnh hơn trước. Hai người yên tâm, người này tuyệt đối không có vấn đề, chỉ là một người tu tiên bình thường mà thôi. Ta đã xem rõ đệ ấy, vân tay, mái tóc, nhịp tim đều bình thường. Đệ ấy sẽ không có địch ý với chúng ta."
Cẩn Ngôn nắm lấy hai bả vai Tống Trạch nhìn thẳng vào mắt y rồi nói:
"Thẩm Thần Quan, hắn có vấn đề. Người nói từ trước giờ hắn đều thế, chính sác là từ trước giờ hắn đề có vấn đề, ngài phải nghe ta. Hắn có vấn đề, vấn đề vô cùng lớn. Có nam nhân nào mà che chở nam nhân nào đến mức như thế không? Không muốn huynh dính một hạt bụi. Lại còn vô thức dính lấy huynh. Nghe ta đi, có vấn đề, vô cùng có vấn đề. Loại người này vốn dĩ không nên để bên mình."
Lôi Phong cũng gật đầu phụ họa.
Chiêu Quân ở cửa điện thờ nhìn về phía Tống Trạch có chút nhăn mày.
Cái tay của Cẩn Ngôn hắn để không đúng chỗ rồi. Đến cả y còn chưa dám động vào vai người đấy. Hắn là cái gì chứ?
Khó chịu là thế nhưng khi Tống Trạch nhìn qua y liền nở nụ cười vô hại mà thâm tình nhìn lại.
Tống Trạch nhìn thấy nụ cười này cũng không khỏi cảm thấy hai người này nói có chút hơi quá.
Vị này vốn không có ý hại đến ta. Tống Trạch không biết giải thích ra sao:
"Đệ ấy sẽ không làm hại ta đâu. Từ nhỏ đã vậy, từ năm đó liền luôn bảo vệ ta.Ta sống được đến nay đều nhờ đệ ấy. Đệ ấy thành như vậy cũng là do năm đó. Chỉ trách chiếc xe năm đó quá nặng. Bánh bao cũng quá khô. Lòng người năm đó vốn rẻ mạt."
Cẩn Ngôn và Lôi Phong không hiểu sự tình cũng không thể giải thích tâm trạng hiện tại, phòng bị hiện tại của họ đối với Chiêu Quân cho y nghe. Y bị hắn che mắt rồi, liền bị che mắt rồi.
Trong đầu Cẩn Ngôn và Lôi Phong hiện lên một suy nghĩ:
'Phải bảo vệ vị Thần Quan của bọn họ. Sẩy ta là bị hắn cướp ngay. Hắn chính xác đối với Thần Quan của bọn họ vốn là có ý không tốt. Hình tượng xây dựng của hắn đối với y quá tốt, liền không thể vạch trần nổi. Chỉ có thể đẩy hắn ra xa vị thần quan của bọn họ hết mức.'