Chương 9: Thực Lực Của Tu Tiên Giả. (2)

Với công lực thần thoại võ lâm, dưới tình huống không sử dụng chân khí, Phương Vọng đã có thể tru sát tất cả người áo đen ven đường, hắn luôn bảo giữ lại chân khí, dùng chiêu thức tàn nhẫn nhất kết thúc tính mạng kẻ địch.

Không bao lâu sau.

Phương Vọng gϊếŧ tới xung quanh đại đường Phủ chủ. Số lượng gia đinh nơi này chừng năm trăm, họ vây quanh toàn bộ viện đến nỗi chật như nêm cối, nơi này đã có mười mấy cỗ thi thể của người áo đen.

Phương Vọng phong trần mệt mỏi chạy đến, áo trắng không nhuốm máu, bọn gia đinh đều biết hắn, tới tấp nhường đường.

Một đường tới trước đại đường, nhìn thấy phụ mẫu vẫn còn, Phương Vọng thở dài một hơi.

“Vọng Nhi, mau tới đây, bên ngoài nguy hiểm lắm!”

Mẫu thân của Phương Vọng, Khương thị nhìn thấy hắn, vội vàng vẫy gọi.

Phương Dần nhìn thấy nhi tử không có việc gì, không khỏi thở dài một hơi. Hắn đang muốn mở miệng, bỗng nhiên phía tây truyền đến tiếng nổ rất lớn, tất cả mọi người quay đầu nhìn lại.

Phương Vọng cũng quay đầu nhìn lại, một hồi ánh sáng vàng kim chiếu rọi trên mặt hắn, đồng tử của hắn cũng phóng đại theo.

Hắn còn như vậy, huống chi là những người khác. Bọn họ không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, sắc mặt như trông thấy quỷ.

Chỉ thấy ở phía tây, một hồi ánh sáng vàng kinh loá mắt dâng lên giữa lầu các. Dưới ánh sáng vàng kim kia, một bóng người lơ lửng, giơ cao ánh sáng vàng kim, đưa lưng về phía trăng sáng, Với thị lực xuất chúng, Phương Vọng có thể thấy rõ chân thân của đối phương.

Đó là một đạo nhân áo xanh, một chân đạp trên một thanh kiếm gỗ, tay phải cầm phất trần, tay trái giơ cao khỏi đỉnh đầu. Trên lòng bàn tay là một lá bùa vàng, không ngừng bắn ra ánh sáng vàng kim, óng ánh chói mắt.

“Đó là cái gì?”

“Sao có thể được, người sao có thể lơ lửng trong không trung?”

“Là quỷ quái! Quỷ quái muốn diệt Phương phủ ta!”



“Nhất định là ảo thuật, dù cho là cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm cũng không có khả năng đứng lơ lửng trên không!”

“Nếu là ảo thuật, vậy vì sao đêm nay lại có nhiều cao thủ tập kích Phương phủ như vậy?”

Người xung quanh Phương phủ kinh ngạc bàn luận liên tục. Một cảm giác khủng hoảng khó tả đang lan tràn, cho dù là những gia đinh cầm binh khí cũng bị hù dọa, còn quỳ xuống dập đầu, miệng cầu nguyện điều gì đó.

Lúc này Phương Vọng cất bước, tiến về phương hướng đạo nhân áo xanh. Cảnh này bị Khương thị nhìn thấy.

“Vọng Nhi, ngươi đi làm gì?”

Khương thị kêu lên, dẫn tới không ít người nhìn về phía Phương Vọng. Phương Vọng cũng không quay đầu lại, chỉ nâng lên thanh kiếm trong tay, thả người vọt lên, giống như đại bàng giương cánh, nhảy lên cao mấy trượng, rơi vào trên mái hiên xa xa, rồi hắn bước nhanh phóng đi. Cảnh tượng này đã khiến không ít người Phương gia thấy mà mở to mắt.

Tam Lang quân Phương Kim kinh ngạc nói: “Ngũ đệ, khinh công này của Vọng Nhi tuyệt quá, cho dù là đại ca cũng không thể trực tiếp nhảy vọt cao như vậy.”

Phương Dần sửng sốt, nhìn bóng lưng rời đi của Phương Vọng, thật lâu không cách nào lấy lại bình tĩnh được.

Gia chủ Phương Mãnh được đỡ lấy thì gắt gao nhìn chằm chằm đạo nhân áo xanh, cũng không bị Phương Vọng hấp dẫn ánh mắt. Sắc mặt của hắn lần đầu khó coi như vậy, hắn chậm rãi phun ra ba chữ, chỉ hắn có thể nghe được:

“Tu tiên giả!”



Trong đình viện rách nát, Chu Tuyết tóc hơi có vẻ xốc xếch, ngước nhìn đạo nhân áo xanh cao cao tại thượng. Nàng lau đi vết máu bên khóe miệng, cánh tay trái rõ ràng đã bị trật khớp, tự nhiên rủ xuống.

“Tiểu nha đầu, độc thật bá đạo, thứ này người phàm tuyệt đối không thể luyện chế được. Ngươi xuất thân từ môn phái nào? Không phải là Thanh Thiền Cốc đấy chứ?” Đạo nhân áo xanh cao cao tại thượng, nhìn xuống Chu Tuyết, lạnh lùng hỏi.

Chu Tuyết nhíu chặt đôi mi thanh tú, nàng lạnh giọng nói: “Ngươi còn ẩn giấu bảo vật gì trên người?”



Nghe vậy, trong con mắt đạo nhân áo xanh hiện lên lệ khí, sát cơ không thể ngăn chặn, hắn hừ lạnh nói: “Không chịu nói cũng được, đi chết đi!”

Hắn bỗng nhiên cầm lá bùa vàng trong tay hướng đến Chu Tuyết, nhiều tia sáng màu vàng kinh đếm không xuể bắn ra từ trong lá bùa vàng, giống như cơn mưa xối xả, bay thẳng đến Chu Tuyết. Chu Tuyết lập tức nhảy ra, thế mà những tia sáng màu vàng kim kia càng tăng tốc nhanh hơn.

“Hỏng bét, tuyệt đối không ngờ rằng tu sĩ Dưỡng Khí cảnh cỏn con này lại cầm hai pháp khí trong tay, khí trách năm đó làm thế nào cũng không truy tra được hành tung của hắn, thì ra là có bối cảnh lớn!”

Chu Tuyết thầm lo lắng mà nghĩ, lòng tràn đầy không cam tâm. Chẳng lẽ nàng phải dùng ra một chiêu kia sao?

Ngay lúc nàng sắp bị đánh trúng, một cánh tay kéo lại bờ vai của nàng, theo một luồng lực lớn dẫn nàng né tránh tia sáng vàng kim tập kích. Từng tia sáng vàng kim rơi xuống đất, đánh xuyên tường viện, phiến đá, thân cây, sắc bén đến cực hạn.

Chu Tuyết quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy gò má anh tuấn, lại hơi có vẻ ngây thơ của Phương Vọng.

“Ngươi tới làm gì? Ngươi không phải là đối thủ của hắn!”

Chu Tuyết cắn răng nói. Sống lại bảy ngày, ngoài dưỡng phụ, dưỡng mẫu của nàng, nàng cũng chỉ có chút thiện cảm với Phương Vọng, không hi vọng vị thiếu niên này chôn thây trong đêm nay.

Phương Vọng một tay ôm lấy Chu Tuyết, chân đạp Tuyệt Ảnh Bộ, không ngừng biến hóa bước chân, tránh thoát từng tia sáng màu vàng kim tập kích. Hắn cũng không trực tiếp thoát đi, mà tránh né qua lại trong vùng này.

“Ta không phải, vậy ngươi bây giờ nhất định làm được sao?”

Phương Vọng không liếc nhìn Chu Tuyết trong lòng, hắn bình tĩnh hồi đáp, mắt chằm chằm lên người đạo nhân áo xanh đứng lơ lửng trên không kia.

Chu Tuyết im lặng, không phản bác được.

Lúc này, đạo nhân áo xanh dừng công kích, Phương Vọng hạ xuống trên bức tường đổ, Chu Tuyết thoát ly cánh tay của hắn một cách đương nhiên, giữ một khoảng cách rất có phân tấc với hắn.

“Đây chính là pháp thuật sao? Tầng dưới chót của Tu Tiên giới đã mạnh như vậy, ngươi không gạt ta chứ?”

Phương Vọng nhìn chằm chằm đạo nhân áo xanh, thấp giọng hỏi.