Chương 8: Thực Lực Của Người Tu Tiên.

Mấy bóng dáng có thân pháp cực nhanh hắn nhìn thấy lúc trước, vô cùng có khả năng chính là cao thủ tuyệt đỉnh.

Thế lực có thể điều động nhiều cao thủ tuyệt đỉnh như vậy, nhằm vào Phương phủ …

Sắc mặt Phương Thế càng thêm khó coi, song chưởng của hắn biến hóa chiêu thức, chân khí phun trào, song chưởng tản mát ra khí tức nóng rực, dưới màn đêm, có vẻ vô cùng bắt mắt.

Người áo đen đối diện không cầm binh khí trong tay, mà nâng chân phải lên, bắp thịt toàn thân căng cứng, cho người ta một loại cảm giác kinh dị như vận sức chờ phát động.

Hai người liếc nhau, bỗng nhiên xông thẳng vào nhau.

Ầm! Ầm! Uỳnh…

Hai người chiến đấu gần người, Phương Thế dùng chưởng, chưởng pháp cương mãnh, rất có tư thế dốc hết toàn bộ sức lực. Người áo đen thì cước pháp nhanh nhẹn, hai chân như roi sắc. Đối mặt chiêu thức của Phương Thế, hắn lấy chân gặp chiêu phá chiêu, tốc độ như gió, khí thế như sấm, nhấc lên cát đá trong đình viện, từng luồng kình khí phân tán hỗn loạn, tàn phá đình viện.

Các gia đinh bên ngoài đình viện hoảng sợ nhìn bọn họ, muốn chi viện Phương Thế, nhưng lại không tìm được thời cơ ra trận.

Mấy trăm người đã vây lại viện tử nơi đây, ngay cả trên tường viện cũng có người. Bọn họ đã cài tên kéo cung, đáng tiếc ánh mắt của bọn họ không theo kịp tốc độ thân pháp của người áo đen.

Trận chiến đấu giống như vậy có không ít trong Phương phủ, đình viện, hành lang, vườn hoa, thậm chí ngay cả trên mái hiên cũng có bóng dáng đang giao chiến.

Mặc dù Phương phủ không có quá nhiều cao thủ võ lâm, nhưng tử đệ, gia đinh tập võ cũng không ít. Dù sao Phương Mãnh đã gϊếŧ ra uy danh quốc công từ sa trường, đứng hàng một trong thập đại tướng quân khai triều của Đại Tề triều. Lúc quyền thế đến đỉnh cao thậm chí có thể một mình thống lĩnh tam quân. Cho dù Phương Mãnh giao ra binh quyền, tập tục hiếu thắng khắc trong xương còn truyền thừa ở Phương phủ.

Ngoài Phương Thế, trận chiến đấu khác cũng là người áo đen chiếm ưu thế. Võ công của bọn sát thủ này cũng rất mạnh, cho dù lấy ít địch nhiều, cũng không chút phí sức, mỗi thời mỗi khắc Phương phủ đều có người chết đi.

Sát cơ đáng sợ bao phủ Phương phủ!

Phương Vọng tuy có công lực thần thoại võ lâm, nhưng chung quy chỉ là người phàm mạnh mẽ thôi. Hắn cũng không biết thuật phân thân. Hắn nhanh chóng tiến lên, người áo đen chết trong tay hắn càng ngày càng nhiều.



Cảnh tượng này bị một người tận mắt thấy, người này đứng trên kiến trúc cao nhất của Phương phủ, đó là một ngôi lầu tháp, bên trong trưng bày tất cả sách mà Phương phủ cất giữ. Hắn đứng trên ngọn tháp, ẩn vào trong bóng đêm.

Ấy chính là vị đạo nhân áo xanh kia.

“Võ công không tệ, được cho tuyệt đỉnh chân chính trong vũ phu, nếu ta không đến, có lẽ tính toán của Thừa tướng sẽ phải thất bại.”

Đạo nhân áo xanh nhếch miệng lên, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.

Người tập võ chung quy là người phàm, dù mạnh hơn nữa cũng không phải đối thủ của hắn!

Hắn là người tu tiên!

Đạo nhân áo xanh nâng tay trái lên, một lá bùa vàng bay ra từ ống tay áo, lơ lửng trên lòng bàn tay của hắn. Bùa vàng bắn ra ánh sáng, chiếu rọi gương mặt của hắn.

Đúng lúc này, ánh mắt đạo nhân áo xanh liếc hướng về nơi nào đó. Thuận theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ áo đỏ đứng trên đỉnh một gốc cây già, nhìn hắn từ phía xa.

Chu Tuyết!

Nhìn qua đạo nhân áo xanh, ánh mắt Chu Tuyết vô cùng băng giá, lộ ra sát cơ khϊếp người.

“Là hắn, ta quả nhiên sống lại!”

Chu Tuyết nghĩ như vậy trong lòng. Trong bảy ngày này, nàng vẫn cứ có một loại cảm giác không chân thật, sợ là một giấc mộng, hoặc là một huyễn cảnh. Cho đến hôm nay, khi nhìn thấy bóng dáng mang đến sự tuyệt vọng cho nàng sâu trong ký ức kia, nàng mới cảm thấy mình thật sự đã sống lại.

Hận thù!

Sát ý!

Mà còn có chút phấn khởi!



Đạo nhân áo xanh cảm nhận được ánh mắt của Chu Tuyết, lông mày không khỏi nhăn lại.

Chẳng biết tại sao, Chu Tuyết khiến hắn cảm thấy rất nguy hiểm. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là đối phương cũng tu tiên, nhưng dò xét cẩn thận, đối phương lại không có khí tức và pháp khí của người tu tiên.

Lúc này đạo nhân áo xanh thả người vọt lên, xẹt qua bầu trời đêm giống như diều hâu, bay thẳng đến chỗ Chu Tuyết.

Chu Tuyết lập tức nhảy xuống từ trên cây, tan biến trong bóng đêm. Bóng đêm mịt mờ giống như ban ngày đối với đạo nhân áo xanh, nên hắn nhanh chóng tới gần Chu Tuyết.

Đạo nhân áo xanh điểm mũi chân bay qua tường viện, người nhẹ như yến, người mà còn trong không trung, tay phải hắn đã vung lên phất trần, quét về phía Chu Tuyết. Gần như cùng một lúc, Chu Tuyết bất chợt xoay người, ném ra năm cái phi tiêu. Năm cái phi tiêu vậy mà vạch ra năm đường vòng cung khác biệt, bay thẳng đến đạo nhân áo xanh.

Đạo nhân áo xanh nhíu lông mày lại, sát cơ trong mắt càng sâu hơn.



Ầm!

Một bóng dáng nện xuyên tường viện, đá vụn đánh bay. Hắn như một bãi bùn nhão ngã nhào trên con đường bằng đá, tứ chi lộ ra vẻ vặn vẹo mất tự nhiên, cực kì khϊếp người.

Phương Vọng thu hồi chân phải treo giữa không trung, nhìn thi thể phía trước, sắc mặt của hắn lạnh buốt.

Tối nay là lần đầu tiên hắn gϊếŧ người, nhưng hắn cũng không cảm thấy khó chịu chút nào, vì hắn nhìn thấy không ít người Phương phủ chết thảm, thậm chí có một vài người còn là tộc nhân của hắn, thù hận đã chủ đạo đầu óc của hắn.

Hắn đã tru sát ba mươi bảy người áo đen, yếu nhất cũng là cao thủ nhị lưu, trong đó còn có ba vị cao thủ tuyệt đỉnh.

Biểu hiện của hắn cũng bị không ít tộc nhân, gia đinh nhìn thấy, nhưng Phương phủ vẫn ở trong lúc nguy nan, không ai kịp đi sợ hãi thán phục trước sự mạnh mẽ của hắn, trong mắt hắn cũng chỉ có chuyện gϊếŧ địch.

Hắn thả người lao đi về phía đại đường Phủ chủ, phụ mẫu của hắn cũng ở trong đại đường. Suốt một đường này hắn đều đánh tới phía đại đường, hắn sợ phụ mẫu xảy ra chuyện.