Dương Nguyên Tử nâng cằm, ngạo nghễ nói: “Vi sư bằng vào kiếm quyết này, đoạt được vị trí phong chủ của mạch thứ ba, ngươi nói nó mạnh hay không mạnh? Kiếm quyết này, vi sư chỉ luyện đến hai mươi bảy kiếm, là có thể quét ngang cùng cảnh giới, nếu trong vòng mười năm, ngươi có thể tu luyện được chút thành tựu, vậy đã coi như là ngộ tính cực tốt.”
“Đa tạ sư phụ, đồ nhi nhất định sẽ không để ngài thất vọng!”
“Tu luyện tới Dưỡng Khí cảnh tầng chín trước đi, ngươi là đệ tử thân truyền, có thể tự do tu luyện, đợi đến khi thành tựu Tố Linh cảnh, lại tu luyện Kinh Hồng Thần Kiếm quyết cũng không muộn. “
“Vâng.”
Sau đó Dương Nguyên Tử lại dặn dò môn quy của Thái Uyên môn, chủ yếu là những việc như đồng môn không được gϊếŧ lẫn nhau, không được tổn thương phàm phu vô tội, không được cấu kết với ma đạo,… vân vân.
Dặn dò xong rồi, Dương Nguyên Tử bèn để Phương Vọng rời đi.
Phương Vọng cũng không lập tức tiến về Đạo Pháp các chọn lựa công pháp, hắn cảm thấy tạm thời không vội, chỉ riêng Kinh Hồng Thần Kiếm quyết đã cần hắn tốn thời gian đi tu luyện. Nhìn như chỉ mất thời gian trong nháy mắt đã vượt qua, nhưng đối với hắn, là thật sự sống nhiều năm như vậy.
Nhốt một người vào trong một gian phòng, dưới tình huống chỉ cam đoan ăn uống, không cung cấp bất cứ phương thức giải trí nào, ở một tháng đã có thể làm cho người ta nổi điên.
Cho dù Phương Vọng vì mạnh lên, ở Thiên Cung một hai trăm năm, cũng rất đau khổ.
Một khi tiến vào Thiên Cung, không tu luyện đến cảnh giới đại viên mãn, là không cách nào rời đi.
Nhưng hắn mơ hồ phát hiện một ưu điểm khác của Thiên Cung, đó chính là bất cứ công pháp, tuyệt học nào chắc chắn đều có thể tu luyện tới đại viên mãn. Điểm này rất ngang ngược!
Mặt khác, từ sau khi mở ra Thiên Cung, Phương Vọng đã có năng lực gặp qua là không quên được.
Một đường trở lại trong động phủ, đầu tiên, Phương Vọng lấy ra tổng cương tu hành, tu luyện ra thần thức dựa theo ghi chép trên đó. Đối với hắn ở Dưỡng Khí cảnh tầng bảy, đây không coi là gì, hắn chỉ cần một canh giờ đã làm được.
Tổng cương tu hành còn ghi chép về cảnh giới tu hành, từ thấp đến cao là Dưỡng Khí, Tố Linh, Linh Đan, Huyền Tâm, Ngưng Thần, trên Ngưng Thần còn có cảnh giới khác, trong sách nhắc đến “Mong đệ tử một ngày kia có thể chạm đến cảnh giới càng cao hơn”.
Tố Linh cảnh là một tầng cảnh giới quyết định vận mệnh của người tu hành. Phẩm giai của bảo linh bản mệnh mình tạo nên sẽ trực tiếp quyết định tư chất và ngộ tính của người tu hành. Đương nhiên, đây cũng không phải tuyệt đối, trên con đường tu hành, luôn có người nghịch thiên vang dội cổ kim.
Phương Vọng buông xuống tổng cương tu hành, bắt đầu tu luyện.
Hắn chuẩn bị chồng tu vi lên đến Dưỡng Khí cảnh tầng chín trước rồi lại nói.
Hiện giờ hắn đã tích cốc, không cần ăn, có thể yên tâm tu luyện. Vừa nhắm mắt lại, hắn phảng phất tiến vào trạng thái tu hành của Thiên Cung.
Nửa tháng sau, Phương Vọng đạt tới Dưỡng Khí cảnh tầng tám. Chênh lệch giữa tầng bảy và tầng tám quả nhiên lớn như Chu Tuyết nói vậy, lúc trước hắn có thể thắng, chỉ vì Huyền Dương Thần Kinh càng mạnh hơn công pháp của những tu sĩ kia thôi.
Hắn tiếp tục tu luyện.
Gần bốn tháng thời gian trôi qua, Phương Vọng rốt cục một hơi đạt tới Dưỡng Khí cảnh tầng chín.
Hắn mở to mắt, trong mắt lóe lên một tia tinh quang, hắn ngưng tụ ra Huyền Dương chân hỏa một lần nữa, chín viên mặt trời nhỏ lơ lửng sau ót hắn, chiếu sáng động phủ. Cảm thụ được linh lực mênh mông trong thân thể, hắn chợt có cảm giác như khi đạt tới cảnh giới võ lâm thần thoại lúc trước.
Ừm, cảm giác vô địch.
Đương nhiên, loại cảm giác này chỉ là trong nháy mắt, hắn biết mình vẫn cứ là tầng dưới chót ở Tu Tiên giới, vẫn cần cố gắng.
Phương Vọng cầm lấy ngọc giản Dương Nguyên Tử đưa cho, dùng thần thức thăm dò vào trong đó. Lượng lớn văn tự tràn vào trong óc của hắn. Đợi sau khi hắn chải vuốt xong, ý thức hoảng hốt, khi mở mắt ra một lần nữa, đã đi tới trong Thiên Cung.
Hắn đứng trong đại điện của Thiên Cung, bắt đầu tu hành Kinh Hồng Thần Kiếm quyết.
Kinh Hồng Thần Kiếm quyết có tất cả ba mươi sáu kiếm, trong tay không cần có kiếm, kiếm quyết này ngưng tụ ra hình kiếm, giống như một pháp khí, tùy tâm mà thay đổi.
Dương Nguyên Tử tự xưng luyện đến kiếm thứ hai mươi bảy, điều này khiến Phương Vọng sinh ra chờ mong cực lớn đối với kiếm thứ ba mươi sáu.
Nhưng mà, chỉ là kiếm thứ nhất, hắn đã luyện năm năm.
Kinh Hồng Thần Kiếm quyết rất khó tu luyện!
Không chỉ đơn giản là ngưng tụ linh lực thành hình kiếm, mà còn phải rót vào thần thức, để hình kiếm trở thành tầm mắt của tự thân, chuyện này cũng khảo nghiệm thần thức.
Dù có khó luyện hơn nữa, chỉ cần đi vào Thiên Cung là chắc chắn có thể luyện thành, cùng lắm thì chịu đựng thêm một chút thời gian!
Phương Vọng tiếp tục tu luyện kiếm thứ hai.
Kiếm thứ hai cũng tiêu tốn năm năm!
Mãi cho đến kiếm thứ sáu, thời gian tu hành rút ngắn đến hai năm, Phương Vọng vốn tưởng rằng mình sắp thành công, nhưng khi một mực tu luyện tới kiếm thứ mười tám, mỗi một kiếm lại cần thời gian mười năm trở lên, suýt nữa làm hắn sụp đổ.
Ai có thể rèn luyện, học tập ngày qua ngày trên trăm năm, nửa đường không có bất cứ phương thức hưu nhàn nào.
Phương Vọng từng thử sáng tạo ra máy tính kiếp trước trong Thiên Cung, nhưng chỉ là một cái vỏ bọc, về chuyện sáng tạo ra một người, thì càng không thể nào.
Cứ như vậy.
Đợi đến khi Phương Vọng rốt cục luyện thành ba mươi sáu kiếm, chỉ thấy quanh thân hắn lơ lửng ba mươi sáu hình kiếm, tất cả đều có hình dáng Thanh Quân kiếm, trông vô cùng hoa lệ, nhưng trên mặt của hắn lại tràn đầy vẻ chết lặng.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi.”
Theo câu nói này vừa dứt, ý thức của Phương Vọng trở lại hiện thực.
Tu luyện Kinh Hồng Thần Kiếm quyết, vậy mà cũng tốn thời gian hai trăm năm!
Tê dại rồi!
Phương Vọng lập tức đứng dậy, đi ra động phủ, hắn phải đi xem phong cảnh phía ngoài, nếu không thì hắn sắp điên rồi.
Ầm!