Chương 32: Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết, Kiếm Thứ Ba Mươi Sáu Đại Thành. (3)

Cửa lớn động phủ mở ra, ánh nắng rơi trên người Phương Vọng, làm hắn giờ khắc này mới có cảm giác đang sống.

Hắn đi đến bên vách núi, thưởng thức phong cảnh tráng lệ của quần phong Thái Uyên môn. Cứ đứng ở chỗ này xem nửa canh giờ, hắn lại trở về tiếp tục tu luyện.

Nhìn bóng dáng những đệ tử lui tới kia, Phương Vọng mới có loại cảm giác chân thực.

“Phương Vọng, lâu rồi không gặp, ngươi Tố Linh rồi sao?”

Một đạo giọng nữ truyền đến, Phương Vọng quay đầu nhìn lại, chính là vị Cố Ly đến từ Cố gia Lạc Bắc kia.

Động phủ Cố Ly lại ở ngay bên cạnh hắn, điều này khiến hắn âm thầm kỳ quái, nơi này chính là động phủ của đệ tử thân truyền!

“Còn chưa, không ngờ tới động phủ của Cố cô nương lại ở ngay bên cạnh động phủ của ta.”

Phương Vọng nhìn Cố Ly đứng ở cửa động phủ, cười trả lời. Dưới ánh mặt trời, Cố Ly đã đổi sang đạo bào Thái Uyên môn, không đeo khăn che mặt, có vẻ động lòng người vô cùng, giống như tiên tử nhân gian.

Trong động phủ của Phương Vọng có một bộ đạo bào đệ tử thân truyền, thoạt nhìn cũng tương tự đạo bào trên người Cố Ly. Hẳn là Cố Ly cũng trở thành đệ tử thân truyền?

Cố Ly nhìn chằm chằm Phương Vọng, nói khẽ: “Ta cố ý chọn ở bên cạnh ngươi, ta đã Tố Linh thành công rồi, cũng trở thành đệ tử thân truyền, sau này ngươi chính là sư huynh của ta.”

Đệ tử thân truyền?

Nhanh như vậy sao?

Phương Vọng thầm kinh ngạc trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn điềm tĩnh như cũ.

Thấy hắn thờ ơ, bàn tay trắng nõn trong tay áo của Cố Ly hơi nắm chặt, nàng cố gắng ổn định cảm xúc, khuyên bảo mình không nên nôn nóng.

“Sư phụ nói với ta lúc ngươi nhập môn, chỉ có tu vi Dưỡng Khí cảnh tầng bảy, bây giờ mới trôi qua mấy tháng, ngươi cũng đã đạt tới Dưỡng Khí cảnh tầng chín rồi, xem ra chẳng mấy chốc ngươi sẽ Tố Linh. Trước khi Tố Linh, ngươi có thể so đấu với ta nữa một phen không?” Cố Ly nói xong lời cuối cùng, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ.

Phương Vọng hoài nghi nhìn về phía nàng.



Tố Linh cảnh đánh Dưỡng Khí cảnh?

Được lắm!

Không biết xấu hổ như vậy?

Phương Vọng đang muốn từ chối, đã nghe Cố Ly tiếp tục nói: “Ta sẽ không vận dụng bảo linh bản mệnh của ta, chỉ là vừa lúc Ngũ Thánh kiếm pháp của ta có đột phá, muốn luận bàn với ngươi. Yên tâm, chúng ta tìm chỗ không người luận bàn, sẽ không lan truyền ra ngoài.”

Lúc đầu Phương Vọng ngại phiền phức, nhưng bây giờ chợt muốn kiến thức sự mạnh mẽ của Tố Linh cảnh một chút, trong Thái Uyên môn, không đến mức xuất hiện sát cơ.

“Đi chỗ nào?” Phương Vọng hỏi.

Cố Ly vui mừng nhướn lông mày, nói: “Cứ đi vào trong rừng cây dưới núi đi, luận bàn đấu pháp là chuyện thường xảy ra, chỉ cần không đánh ra thù hận, Thái Uyên môn cũng sẽ không cấm. Ngươi và ta không sử dụng pháp khí, dùng kiếm gỗ để luận bàn.”

Phương Vọng rất muốn nói kiếm gỗ và pháp kiếm đều có thể gϊếŧ người, nhưng hắn cũng không muốn nói nhảm, vừa lúc có thể thử Kinh Hồng Thần Kiếm quyết một chút!

“Đi thôi, đi rừng cây!”

“Được!”

Hai người lập tức đi xuống chân núi, do Cố Ly dẫn đường, bọn họ không ngự kiếm phi hành. Nhìn lại từ trên cao, hai người sóng vai đi trên đường núi, giống như thần tiên quyến lữ.

Trên đường, Cố Ly nói chuyện phiếm cùng Phương Vọng, nghe nói sau khi Phương Vọng nhập môn, vẫn luôn đang tu luyện, nàng bèn kể đến chuyện lý thú phát sinh gần đây trong Thái Uyên môn.

Phương Vọng vừa trải qua hai trăm năm hắc ám, cũng cảm thấy rất hứng thú với những chuyện lý thú này, cho nên cứ nghe nàng nói tiếp, thỉnh thoảng còn hỏi xen vào.

“Đúng rồi, Chu Tuyết là tộc nhân của ngươi sao?” Cố Ly đột nhiên hỏi.

Phương Vọng gật đầu nói: “Không sai, nàng thế nào rồi?”

Hắn cũng không lo lắng Chu Tuyết sẽ gặp phải phiền phức, vị này chính là người sống lại, không đi gây chuyện với người khác đã không tệ rồi.



“Nàng thông qua khảo hạch Huyễn Cảnh của tông môn, đạt được truyền thừa của chưởng môn đời trước, danh tiếng vang xa. Đợi đến sau khi nàng Tố Linh, cho dù tư chất bảo linh bình thường, cũng có thể trở thành đệ tử thân truyền.” Cố Ly cảm khái nói.

Khảo hạch Huyễn Cảnh?

Phương Vọng chưa từng nghe Chu Tuyết đề cập đến, nhưng Chu Tuyết có thể giành được cơ duyên như vậy, cũng hợp tình hợp lý. Sống lại chính là chỗ dựa lớn nhất của nàng, trong đầu Chu Tuyết ghi lại quá nhiều cơ duyên, nàng tất nhiên có thể lựa chọn ra một con đường mạnh hơn kiếp trước.

Từ khi tiến vào Thái Uyên môn, liên hệ của hai người cũng đứt mất, nhưng Phương Vọng nhớ kỹ mạch hệ nàng chọn cho mình, mạch thứ nhất.

Cứ như vậy, Phương Vọng và Cố Ly vừa nói chuyện phiếm, vừa đi về phía mảnh rừng cây kia.

Thời gian trôi qua một nén nhang.

Hai người tiến vào rừng cây, cây cối bên trong thưa thớt, thuận tiện cho việc giao đấu, mà lá cây phía trên lại dày đặc, che đậy bầu trời, có thể giấu diếm đệ tử đi ngang qua thăm dò.

Phương Vọng và Cố Ly đứng cách xa nhau ba trượng, hắn nâng tay phải lên, nói: “Tới đi, lần này, ta không dùng Ngự Kiếm thuật.”

Ngự Kiếm thuật!

Nghe thấy ba chữ này, gương mặt Cố Ly trở nên mất tự nhiên, thì ra chiêu thức đánh bại nàng lúc trước thật sự là Ngự Kiếm thuật.

Bị kiếm pháp cao thâm đánh bại, nàng có thể tiếp nhận, bị Ngự Kiếm thuật đánh bại...

Hơn nữa, đối phương khi đó chỉ có Dưỡng Khí cảnh tầng bảy!

Cố Ly hít sâu một hơi, lập tức lấy ra hai thanh kiếm gỗ, một thanh ném cho Phương Vọng, một thanh cầm ngược trong tay phải.

Phương Vọng tiếp nhận kiếm gỗ, dò xét một phen, vốn muốn cự tuyệt dùng kiếm, nhưng lại sợ vũ nhục đến đối phương. Hắn nghĩ thầm được rồi, có lẽ giả vờ một chút đi.

Mạch suy nghĩ như thế không tệ. Hắn vẫn luôn giả làm kiếm khách, trên thực tế hắn không cần kiếm đã có thể thi triển Kinh Hồng Thần Kiếm quyết, sau này không chừng có thể cứu mạng vào lúc mấu chốt.

Phương Vọng nắm kiếm gỗ, nhấc kiếm chỉ hướng Cố Ly, hai ngón bên tay trái của hắn nhô ra, vạch một phát trên lưỡi kiếm gỗ, ba luồng kiếm khí thuận theo kiếm gỗ tràn ra, cấp tốc ngưng tụ ra ba hình kiếm lơ lửng trước người.