Chương 19: Vương Triều Tu Tiên. (3)

Phương Vọng không khỏi liếc nhìn Chu Tuyết một chút, hắn biết Chu Tuyết mang túi trữ vật của đạo nhân áo xanh trên người, không biết không gian trong túi trữ vật lớn đến mức nào.

Dựa theo lời nói của Chu Tuyết, túi trữ vật, lá bùa, phi kiếm là phân phối tiêu chuẩn của tu tiên giả.

Chu Tuyết rút ra bảo kiếm bên hông Phương Vọng, theo thứ tự chặt đứt tất cả cương ngựa của ba chiếc xe ngựa.

“Đây là ý gì?” Phương Hàn Vũ kinh ngạc hỏi.

Chu Tuyết hồi đáp: “Lần này đi Thái Uyên môn, trong vòng mấy năm khó mà trở về, trở lại cũng không cần xe ngựa, thả đi, tránh cho bọn chúng bị quỷ quái trên núi ăn mất.”

Quỷ quái!

Vừa dứt lời, sắc mặt hai thiếu nữ Phương phủ trắng bệch, bốn vị thiếu niên, thanh niên khác cũng giống như thế.

Chu Tuyết đưa tay ném một phát, bảo kiếm lướt qua khoảng cách ba trượng trên không trung, tinh chuẩn cắm vào vỏ kiếm bên hông Phương Vọng. Những người khác thấy chiêu này đều trợn cả mắt.

Phương Vọng hơi híp mắt, tay phải khẽ run, nói thầm sức lực cùng tốc độ này không đơn giản, hắn càng thêm hiếu kì tu vi cảnh giới hiện tại của Chu Tuyết.

Sơn lâm u tĩnh, sương mù tràn ngập, từng sợi ánh nắng vương vãi rọi xuống từ trên khe hở của lá cây, hình thành từng chùm sáng nghiêng dùng mắt trần có thể thấy được.

Chu Tuyết đi ở trước nhất, Phương Vọng và Phương Hàn Vũ đi sau cùng, một nhóm chín người, đi bộ tiến lên, bọn họ đã đi bộ gần hai ngày.

Đường trong núi rừng không dễ đi lắm, mà còn có rất nhiều vũng bùn, thỉnh thoảng nhìn thấy rắn rết chuột nhện, khiến con cháu Phương phủ cực kỳ căng thẳng, mỗi một bước đều đi rất cẩn thận.

“Núi sâu như vậy, khó có thể tưởng tượng lại ẩn giấu giáo phái tu tiên.”

Phương Hàn Vũ nhẹ giọng cảm khái nói. Giang sơn Đại Tề bao la, dãy núi không người giống như vậy nhiều vô số kể, dã thú hoành hành, cường đạo ẩn náu, cho dù là người tập võ như hắn cũng rất ít đặt chân.



Phương Vọng có thể cảm nhận được thiên địa linh khí vùng này rất dồi dào, càng đi về phía trước, linh khí càng nồng đậm, điều này làm hắn càng thêm chờ mong Thái Uyên môn.

Lúc này.

Phía trước truyền đến một tiếng khóc, như nữ tử, lại như hài đồng, đám người Phương Vọng nghe thấy mà nổi da gà, nhưng nhìn thấy Chu Tuyết không dừng bước lại, bọn họ liền tiếp tục đuổi theo.

Phương Vọng quay đầu nhìn lại, sau lưng sương mù bàng bạc, ngoài bảy bước, hết thảy đều không thấy rõ.

Hắn vừa rồi cảm thấy có đồ vật gì theo mình, loại cảm giác này vừa mới xuất hiện sau khi tiếng khóc trước đó vang lên.

Hắn không kinh hoảng, tiếp tục bình tĩnh tiến lên.

Rất nhanh, sương mù phía trước trở nên loãng, địa thế trở nên bằng phẳng, đám người nhìn thấy một nữ tử ngồi dưới một gốc cây già, người mặc áo vải, đầy bụi đất, rõ ràng là dã phụ thôn sơn. Nàng ôm một hài đồng trong lòng, đang thấp giọng khóc nức nở.

“Nên đi hỏi nàng xảy ra chuyện gì không?”

Phương Hinh nhỏ tuổi nhất hỏi, nàng nhỏ hơn Phương Vọng một tuổi, thể cốt gầy yếu, cõng hai bao quần áo, mồ hôi đầm đìa.

Một thiếu nữ khác tên Phương Tử Tinh lôi kéo nàng, lắc đầu với nàng.

Ánh mắt mọi người cũng rơi trên người Chu Tuyết. Một đường này đi tới, Chu Tuyết đã trở thành người tâm phúc của bọn họ, dù sao Chu Tuyết còn truyền thụ phương pháp nạp khí cho các nàng, mà Phương Vọng có thực lực mạnh mẽ nhất cũng lấy Chu Tuyết làm chủ.

Chu Tuyết không dừng bước lại, trực tiếp đi đến chỗ phụ nhân kia.

Phụ nhân nghe tới tiếng vang, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, mặt đầy nước mắt, mắt đã đỏ bừng vì khóc. Nàng phảng phất nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, đưa tay với Chu Tuyết, kêu khóc nói: “Cô nương, mau cứu hài nhi của ta, hắn bị rắn độc cắn...”

Nghe nói như thế, một vài con cháu Phương phủ muốn tiến lên cứu trợ, kết quả đã thấy môt thanh chủy thủ toát ra từ trong tay áo bên phải của Chu Tuyết, thuận thế bị nàng nắm chặt.



Phụ nhân cũng nhìn thấy thanh chủy thủ kia, sắc mặt trắng bệch, vừa định mở miệng, Chu Tuyết bỗng nhiên ném chủy thủ ra, bắn thẳng đến đầu của nàng.

Ầm!

Phụ nhân bỗng nhiên hóa thành một cụm sương trắng, chủy thủ xuyên qua sương trắng, cắm trên thân cây.

Sương trắng tiêu tán, quần áo rơi trên mặt đất, chỉ thấy hai con chồn sóc vọt lên, rơi vào trên cành cây xa xa, một lớn một nhỏ. đám người Phương phủ trông thấy một màn này trợn to mắt, phụ nhân vừa rồi là do chồn sóc biến thành?

Chu Tuyết mặt không đổi sắc, nàng nhìn chằm chằm hai con chồn sóc trên cây, ánh mắt lạnh nhạt.

“Thân thủ tốt, ngươi ít nhất là tu vi Dưỡng Khí cảnh tầng năm. Nữ oa oa, nếu muốn bái nhập Thái Uyên môn, sao không đi thành Thái Uyên?” Chồn sóc mở miệng nói, giọng nói chính là giọng của phụ nữ lúc trước.

Chu Tuyết hồi đáp: “Thành Thái Uyên quá xa, trực tiếp kính thăm Thái Uyên môn càng thuận tiện hơn. Chúng ta thành tâm đến đây tu hành, mong tiền bối đừng lại trêu đùa chúng ta nữa.”

Chồn sóc cười cười, lại nhân tính hóa vung trảo, ra hiệu bọn họ tiếp tục lên đường.

Chu Tuyết quay đầu đưa cho mọi người một ánh mắt, sau đó tiếp tục dẫn đường. Lúc đám người đi ngang qua dưới cây chỗ hai con chồn sóc, đều căng thẳng, sợ bọn chúng chợt nhảy xuống tập kích.

Đi một đoạn đường, Chu Tuyết mới mở miệng giải thích: “Vừa rồi là hai con tinh quái, sơn lâm xung quanh Thái Uyên môn ẩn giấu không ít tinh quái, có hoang dại, cũng có đệ tử trong môn nuôi thả. Tinh quái ở khu vực biên giới phụ trách dọa lui phàm nhân vào nhầm, dùng đó để lưu truyền truyền thuyết quỷ quái, khiến phàm nhân không dám tới gần.”

Một thiếu niên Phương phủ không nhịn được hỏi: “Chỉ dọa lui thôi sao?”

“Cũng có thể là bị ăn sạch, Thái Uyên môn dù được cho là chính đạo, nhưng trong Tu Tiên giới, giữa chính ma cũng có màu xám, sau này các ngươi làm việc cần cẩn thận.” Chu Tuyết cười nói, nhưng nụ cười của nàng trong mắt mọi người có vẻ rất tà.

Dứt lời, Chu Tuyết tiếp tục dẫn đường.

Phương Vọng vẫn đi cuối cùng đội ngũ như cũ, nhưng sự chú ý của hắn lại ở sau lưng. Sau khi đi ngang qua hai con tinh quái, loại cảm giác bị theo dõi kia vẫn còn tại. Điều này khiến hắn không dám phớt lờ.