Chương 7: Bằng mặt không bằng lòng

Có lẽ do cơ thể mang đứa nhỏ không thoải mái, Ngữ Yên ngủ tới quá giờ trưa mới tỉnh lại.

Hoa Hạ đã sớm chăm chỉ trong bếp hầm canh gà, mùi hương thơm ngọt dễ chịu bay ra khắp căn nhà nhỏ.

"Thương Uyên đâu?" Ngữ Yên nhìn một vòng đều không thấy bóng dáng cao lớn của ngyời chồng hờ, liền lọc cọc chạy vào bếp ngồi tám chuyện với cô bạn thân.

Nghĩ lại chuyện hôm qua, cô quả thật thấy mình có hơi quá đáng.

Thương Uyên cũng chỉ là lo lắng cho cô và đứa bé.

Để chuộc lỗi, cô quyết định hôm nay trước khi ra ngoài sẽ thông báo với hắn một tiếng. Dù sao tận thế cũng sắp tới, muốn nuôi đứa nhỏ trong bụng khôn lớn, không thể không chuẩn bị nhiều thêm một chút vật tư.

"Anh ấy từ sớm đã làm việc ngoài sân, hình như là chuyển chút đồ." Hoa Hạ nếm thử một thìa canh, cảm giác còn chưa đủ đậm đà, liền với lấy lọ muối: " Cơm cũng chưa nấu xong, cậu ra nói chuyện với anh ấy một chút đi."

Hoa Hạ tính tình cũng hài hòa, so với Ngữ Yên ngày xưa còn có phần dịu dàng hơn.

Nếu không phải chuyện gì vi phạm nguyên tắc sống của cô ấy, Hoa Hạ luôn chọn làm thế nào dĩ hòa vi quý nhất.

"Để tớ giúp." Ngữ Yên cảm giác hiện tại bản thân chạy đi tìm Thương Uyên lại cảm thấy không được tự nhiên: "Đợi chút đi gọi anh ta vào ăn cơm."

Hoa Hạ vội vàng đẩy cô ra khỏi bếp.

"Không được, sao lại để phụ nữ có thai nấu ăn được chứ!" Nói rồi liền chỉ tay ra hướng Thương Uyên đang bê thùng lớn thùng nhỏ vào sân: "Cậu ra đó nói chuyện với anh Thương chút đi, tớ nấu một chút nữa là xong rồi."

Ánh mắt Ngữ Yên bỗng nhiên sáng lên, mua nhiều như vậy, không phải là hắn cũng biết mạt thế sắp xảy đến chứ?

"Vậy tớ ra đó xem." Đem theo sự tò mò, Ngữ Yên từng bước từng bước đi về phía cửa.

Trước cửa là hai xe tải lớn, nhìn bao bì có vẻ đều là nước khoáng và thịt tươi.

"Cẩn thận không ngã." Thương Uyên vốn đang bê đồ, thấy Ngữ Yên chăm chú nhìn hai chiếc xe tải mà không chú ý dưới chân, liền đặt thùng xuống tới đỡ cô.

"Anh mua nhiều đồ như vậy làm gì?" Ngữ Yên cảm thấy với chức vị như Thương Uyên trong quân đội, hắn biết trước một vài chuyện kì thật cũng không phải kỳ lạ.

Nhưng nếu hắn quả thật đã biết, từ đầu đến cuối sao có thể bình tĩnh như vậy.

Ngoài lúc Thương Uyên biết cô mang thai để lộ ra chút biểu cảm lo lắng, ngoài ra dường như không có dấu hiệu gì khác. Chuyện này... hoặc là hắn chưa biết quy mô của tận thế, nếu không thì hẳn là tâm lý hắn quá vững vàng, nếu còn không phải thì chắc chắn Thương Uyên chắc chắn là một kẻ biếи ŧɦái.

"Tích trữ." Ánh mắt Thương Uyên nhìn cô nhiều thêm một phần sâu.

"Tích trữ? Để làm gì?" Ngữ Yên cũng không thua kém, mặt đối mặt với hắn.

"Anh Thương!" Thương Uyên còn đang định nói gì đó, bỗng có tiếng người gọi đến từ xe tải.