Chương 6: Không gian

Hoa Hạ lên đến nhà liền thấy cô bạn thân đã sớm nằm trên giường, tay còn mân mê một viên ngọc nhỏ.

“Tính cách càng ngày càng xấu.” Hoa Hạ lấy quần nào, muốn chuẩn bị đi tắm cũng không quên mở miệng càm ràm.

“Thật là, trước đây bố mẹ tớ cũng không có quản sâu như vậy.” Ngữ Yên lười biếng nằm trên giường, bởi vì chiếc đệm rất thoải mái mà cả cơ thể được thả lỏng rất dễ chịu.

“Còn dám nói ngày trước, ngày trước không phải cậu rất sợ Thương Uyên sao?” Hoa Hạ ném lên giường 2 cái khăn tắm lớn.

Ngày trước cô rất sợ Thương Uyên sao?

Không phải kém cỏi vậy chứ? Dùng bản thể của cô lại thêm linh hồn thần tiên của Ngữ Họa vậy mà đi sợ hãi một người phàm.

Người em trai này quá kém cỏi rồi!

“Tớ mới không sợ ấy!” Chưa kịp đợi cô nói xong, Hoa Hạ đã cầm đồ bước vào phòng tắm.

Có lẽ bởi vì bệnh nghề nghiệp, cô ấy tắm sẽ rất lâu. Có khi hai ba giờ đồng hồ không chịu đi ra khỏi phòng tắm. Ngữ Yên liền tranh thủ xem xét viên ngọc Ti Mệnh đưa cho.

Viên ngọc trong suốt, mùi hương dễ chịu có lẽ trực tiếp uống vào sẽ kích hoạt được kỳ ngộ.

Ngữ Yên cảm thán dạo này Ti Mệnh ngày càng rảnh rỗi tạo ra mấy thứ kì lạ. Đợi ngày cô trở lại nhất định sẽ nhét cô ta vào lau dọn đống lư luyện đan của Thái Thượng lão quân.

Có điều đến nước này có kì lạ đến đâu cô cũng phải nuốt xuống.

Viên ngọc nhỏ vào trong thơ thể tràn ra cảm giác thanh mát, sau đó cũng không có gì đặc biệt diễn ra.

Không phải Ngữ Yên cô bị con nhóc đó lừa đảo rồi chứ?

Cô vừa bực bội nhắm mắt lại, trong đầu lẩm nhẩm trách mắng Ti Mệnh liền cảm nhận được không gian xung quanh thay đổi.

Lần nữa mở mắt ra liền thấy được không gian tràn ngập tiên khí.

Cánh đồng trong xanh trải dài đến vô tận, xuyên giữa chúng còn có một dòng suối trong vắt và một cái giếng lớn. Hơn nữa phía xa còn có vài căn nhà tre không nhỏ.

“Xin chào.” Cô gái nhỏ, xem chừng chỉ mười một mười hai tuổi tiếng đến cất tiếng chào. Có lẽ là tiểu tiên mới tu thành, tai và đuôi còn lộ hết ra ngoài, giọng nói non nớt nhẹ nhàng. “ Thượng thần, em là thỏ con của Hằng Nga.”

Ngữ Yên nhướng mày.

Thỏ con lại cho rằng Ngữ Yên tức giận, tai thỏ xinh đẹp dường như muốn cụp xuống che hết mặt. “Thật xin lỗi người, cầu mệnh cách là do em trai em làm vỡ.”

Vốn muốn trêu đùa cô bé một chút, nhưng bộ dạng như vậy lại khiến cô không nỡ: “Sao em lại ở đây?”

“Em sẽ làm việc đền bù cho người.” Thỏ con cảm thấy bầu không khí thân thiện, tiến gần lên một chút. “Nơi này là không gian của người, em sẽ chăm sóc nó.”

Nói rồi liền đưa cho cô một bức thư.

“Hằng Nga gửi sao?” Ngữ Yên cầm lấy bức thư, nơi đó còn vương lại hơi ấm dịu nhẹ của mặt trăng.

“Vâng ạ.” Thỏ con không ngừng gật đầu. “Người xem ở đó, nhà tre có thể lưu giữ thực phẩm, thời gian trong đó không trôi qua, sẽ luôn thật tươi mới.”

“Đừng gọi xa cách như vậy, dù sao sau này ngươi cũng sống chung, em liền xưng hô như ở thế giới này đi, gọi chị.” Ngữ Yên vẫn là không kìm được yêu thương với những cô bé đáng yêu.

Cũng vì xung quanh Hằng Nga có đám trẻ này, trước đây cô cũng không ít lần bao che cho cô ta cùng Ti Mệnh làm chuyện xấu.

Thỏ con ngượng ngùng gọi một tiếng chị, sau đó mới không ngừng mà giới thiệu cho cô quan cảnh xung quanh.

Nào là giếng nước là lấy nước trong tiểu viện nhỏ ở trong khuôn viên nhà cô, là công sức của Ngữ Họa dốc lòng chuộc lỗi đem tới đây, không chỉ có thể giúp cô giữ gìn làn da tươi trẻ, mà còn có thể nhanh chóng hồi phục khí lực và vết thương.

Còn đất đai là Ti Mệnh cực khổ tới xin tiểu tiên làm nông trong vườn đào của Vương mẫu, là loại đất tốt nhất, cây cỏ mọc lên không cần vất vả chăm sóc, còn cẩn thận bố trí thêm dòng suối làm mát nơi này.

Hằng Nga còn đặc biệt khoa chương “ cống hiến” một bé thỏ tới đây giúp cô quán xuyến tất cả.

Ngữ Yên tính toán thời gian, có lẽ Hoa Hạ đã chuẩn bị thỏ con. Liền hỏi Thỏ con cách thức rời đi.

Nhanh chóng liền yên vị ở phòng ngủ