Chương 5: Vợ chồng lục đυ.c 1

Thương Uyên chỉ biết thở dài. Từ nhỏ hắn thương Ngữ Yên như em gái, trước giờ không thèm chấp nhặt cô, sau này không rõ vì sao thân thể cô ngày càng không tốt thì càng thêm chiều chuộng.

Có lẽ cũng bởi vậy mà Ngữ Yên ngày càng ương bướng. Hiện giờ cô lại còn đang có thai, không thể dùng lời lẽ làm cô khó chịu càng không thể trách mắng cô.

“Bác sĩ Hoa, phiền cô rồi.” Thương Uyên cũng không thể một hai làm khó Hoa Hạ. “Cô chú ý đến em ấy, thời gian này hai người tốt nhất đừng nên ra ngoài.”

Hoa Hạ ù ù cạc cạc chỉ nhè nhè gật đầu: “Vậy tối nay anh ở với Ngữ Yên sao?”

Hỏi xong liền thấy mình thật ngu ngốc, dù sao hai bọn họ cũng là vợ chồng, cũng không thể một hai muốn chia phòng với vợ mình trước mặt người ngoài như cô đi. Hỏi như vậy dường như còn có hơi chút táy máy tới chuyện nhà người ta : “Không phải tôi lắm chuyện đâu, chỉ là để tôi còn dọn đồ ra phòng khách.”

Cô và Ngữ Yên vốn vô cùng thân thiết từ bé, thời gian xa nhau lại bồi đắp lên rất nhiều tâm sự, Thương Uyên lại không hay ở nhà. Bọn họ đã sớm đem phòng ngủ chính thành căn cứ tám chuyện.

“Không cần đâu.” Thương Uyên cúi đầu đọc sách, cũng không có ngẩng đầu lên thêm. “Cô lên ngủ với em ấy đi.”

Hoa Hạ cũng không từ chối: " Vậy tôi đem chăn để ở phòng ngủ khách cho anh."

Nói rồi liền nhanh nhẹn chạy lên tầng.

Hắn về lần này còn muốn tranh thủ xem lại hệ thống phòng ngự của căn nhà cùng rút đi tiền mặt mua một kho thực phẩm thiết yếu.

Chuyện đó có lẽ cũng sắp tới.

Thời gian nghỉ phép của hắn cũng không còn lại nhiều, thảm hoạ ập tới không biết khi nào mới có thể quay lại nơi này đón Ngữ Yên đi tìm căn cứ an toàn. Vẫn là nên chu đáo chuẩn bị cẩn thận cho cô, cho dù hắn gặp sự cố chậm trễ Ngữ Yên cùng đứa bé cũng có thể sống tốt một khoảng thời gian đợi hắn trở lại.

Nghĩ đến đứa bé hắn lại cảm thấy đau đầu.

Mạt thế tàn khốc như vậy, đối với cô gái nhỏ mỏng manh lại còn mang theo đứa bé khảng định là cú sốc tinh thần rất lớn. Có điều hắn cũng không đủ khả năng ngăn chặn thảm hoạ, chỉ có thể cố hết sức bảo vệ người "em gái" này chu toàn.

Hoa Hạ rời đi không lâu, Thương Uyên cũng đứng dậy tới cánh cửa bí mật dẫn xuống tầng hầm. Thân hình to lớn của hắn bị ánh đèn chiếu lên tường tạo thành cái bóng có chút cô độc.