Độc hạ đã được ba canh giờ?
Ba canh giờ trước quán ăn tiểu Phó còn chưa có bắt đầu bán thịt nướng BBQ, hơn nữa thời gian bữa tối cũng chưa đến đâu.
Sự thật rốt cuộc là như thế nào, lúc này mọi người đều sáng tỏ.
Thực khách hung ác kia thấy sự tình bị bại lộ, trừng mắt với Phó Cổ Căng, ngay sau đó từ bên hông rút ra một cây chủy thủ chói lọi, hướng cậu đâm tới.
Chổ hắn đang đứng rất gần chổ Phó Cổ Căng, xung quanh lại có nhiều người như vậy, Phó Cổ Căng căn bản không có cơ hội né tránh, chỉ có thể lui ra phía sau một bước trơ mắt nhìn cây chủy thủ tới gần.
Bất quá, thời điểm cây chủy thủ kia sắp sửa đâm đến ngực cậu, thực khách hung ác bị nam nhân bắt mạch lúc nãy dùng một cái chén đánh trúng, hắn bị đau tay nên buông lỏng ra, chủy thủ rơi trên mặt đất.
Phó Cổ Căng nghĩ mà sợ thở phì phò, nhìn về phía nam nhân, nói: "Đa tạ tiên sinh đã cứu giúp."
Nam nhân cười cười, dùng băng ghế đem thực khách hung ác chế trụ, rồi sau đó đứng dậy vỗ vỗ tay, nói: "Không cần khách khí. Chuyện nhỏ không tốn sức gì."
Thực khách xung quanh vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Phó Cổ Căng cười cười, chắp tay nhận lỗi nói: "Thật là làm các vị đại gia bị sợ hãi rồi, thay lời xin lỗi thì lát nữa ta sẽ cho tiểu nhị bưng lên cho mọi người một món ăn, hôm nay quán có ra món mới-- chính là lỗ đậu tương, vị khách nào muốn dặn dò thêm cay thì cũng sẽ không thêm cay. Lỗ đậu tương này chỉ dùng nhắm rượu, hy vọng các vị có thể ăn đến vui vẻ."
Trên mặt các thực khách đều rất vui vẻ, Phó Cổ Căng phân phó tốt tiểu nhị xong, liền trở về sau bếp chuẩn bị món lỗ đậu tương để đem ra bàn.
Lý Minh Sĩ trở về thật sự mau, mang theo một số nha dịch, nha dịch dẫn đầu tìm hiểu sự việc mới vừa rồi phát sinh một chút, kêu người áp giải thực khách hung ác kia cùng với huynh đệ đang đau bụng của hắn.
Lúc nha dịch chuẩn bị đi, Phó Cổ Căng ôm một vò tử rượu ra tới rồi đưa cho một vị dẫn đầu, cùng hắn nói lời cảm tạ.
Các thực khách trong tiệm vừa rồi đều chứng kiến được, nên lúc này cũng miễn cho Phó Cổ Căng vất vả đi Thuận Thiên Phủ một chuyến.
Nhìn nhóm nha dịch đi xa, Phó Cổ Căng trở về trong tiệm. Nam nhân tiên phong đạo cốt ngồi ở vị trí vừa rồi đang uống rượu, thấy Phó Cổ Căng đã trở lại, vẫy vẫy tay ý bảo cậu qua đây.
Phó Cổ Căng vừa lúc cũng muốn cảm ơn hắn, liền đi tới bàn kia ngồi xuống.
Thấy hắn không mở miệng nói chuỵên thì cậu lại lần nữa nói lời cảm tạ, nam nhân kia cười tủm tỉm nói: "Dược uống hết rồi đi?"
Phó Cổ Căng cả kinh, ngay sau đó trong lòng toát ra cái suy đoán, thử nói: "Ngài là?"
"Tại hạ là Lưu Sở Hiền."
Họ Lưu, lại hỏi cậu dược đã uống hết hay chưa. Chẳng lẽ hắn chính là Lưu thần y kia?
Nhìn biểu tình này của Phó Cổ Căng, Lưu Sở Hiền liền biết được cậu suy nghĩ cái gì, rót cho chính mình một ly rượu, nói: "Là ta, ngươi đoán không sai."
Phó Cổ Căng không nghĩ tới hôm nay thế nhưng có thể gặp được cố nhân của nguyên thân, mà cậu không có liếc mắt một cái nhận ra, sợ là chính mình đã sớm lộ tẩy rồi đi.
Xấu hổ mà cười cười, Phó Cổ Căng nói: "Ta còn chưa dùng cái hương phấn kia, ngài liền......"
Không phải nói liên hệ với Lưu thần y chỉ có thể dùng cái kia hương phấn sao? Sao cậu còn không dùng Lưu thần y đã tới rồi.
"Bất quá là khi còn bé dùng để cho ngươi chơi thôi, ngươi cho là mũi ta là mũi chó sao, cách ngàn dặm cũng có thể ngửi được hả? Lưu lại cho ngươi ba viên dược như vậy, khi nào uống xong ta rõ như lòng bàn tay, bất quá là dành thời gian tới mà thôi."
Phó Cổ Căng nghe hắn như vậy vừa nói, trong lòng lại suy nghĩ luy tung. Lưu Sở Hiền lời nói thật là quen thuộc, giống như cũng không nhận thấy được cậu không phải là Phó Cổ Căng trước kia. Nhưng một người khôn khéo như vậy, sẽ không phát hiện sao?
Biết chuyện này đương nhiên là không có khả năng, Phó Cổ Căng lấy cầu tâm an, thấp giọng nói: "Ta không phải là Phó Cổ Căng trước kia, ngài sợ là đã nhìn ra đi?"
Lưu Sở Hiền uống xong một chén rượu, đang muốn uống thêm một ly nữa, lại phát hiện rượu trong bình đã cạn. Phó Cổ Căng nhìn đến, liền muốn đi lấy cho hắn một cái bình mới, lại bị Lưu Sở Hiền ngăn cản.
"Hôm nay ta uống rượu cũng uống đủ rồi, không uống uống nữa."
Nói xong, Lưu Sở Hiền một bên đi đến hướng cửa, một bên lại nói: "Nào có lúc trước hay hiện tại, ngươi chính là ngươi. Đã trở lại rồi, đã trở lại rồi!"
Phó Cổ Căng đuổi theo, khi ra tới cửa thì không phát hiện thân ảnh của Lưu Sở Hiền.
Đi nhanh như vậy sao!
Cậu xoay người, lại thấy trên bàn kia đặt một cái hộp gỗ. Sau khi mở ra thì phát hiện, trong hộp gỗ có ba viên thuốc viên màu đen, nghe có một cổ hương vị thơm ngọt.
......
Hôm sau, nha dịch Thuận Thiên Phủ lại đến quán ăn tiểu Phó, nói là hôm qua hai người kia đã thẩm vấn ra kết quả, người nọ bị hạ độc đã được đại phu giải độc. Sau một hồi thẩm vấn, hắn nói là thiếu nợ vị khách hung ác kia, bất đắc dĩ mới như vậy làm.
Chính là, thực khách hung ác kia rất thận trọng, sau lại còn cắn lưỡi tự sát.
Không đến mức làm khó chuyện làm ăn của quán ăn tiểu Phó liền có ý định cắn lưỡi tự sát, sau lưng khẳng định là còn có ẩn tình. Nha dịch dẫn đầu còn cố ý dặn dò Phó Cổ Căng trong khoảng thời gian này phải chú ý an toàn.
Phó Cổ Căng tự hỏi bản thân mình không trêu chọc đến bất cứ ai, hỏi tiểu tinh linh, đời trước cũng không đắc tội qua người nào, thậm chí rất ít khi ra phủ. Vậy đến tột cùng là ai muốn hại cậu đâu? Nếu thật là những quán ăn khác, lão bản của những tửu lầu đó xem cậu phát đạt thì đỏ mắt, phái người đến nhưng thất bại cũng không đến mức phải cắn lưỡi tự sát.
Phủ Doãn của Thuận Thiên Phủ cũng đem chuyện này đồng thời báo cho Phương Đông Cảnh, mấy ngày gần đây Phương Đông Cảnh lại gia tăng thêm ba ám vệ đến bảo vệ Phó Cổ Căng, hơn nữa yêu cầu Phó Cổ Căng mỗi ngày trước khi mặt trời lặn phải về đến Tương Hàn Cung.
Nhưng mà mặc dù đã đề phòng trước như vậy, nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Ngày này, Phương Đông Cảnh rất sớm đã tới Tương Hàn Cung, hôm nay tâm tình của hắn rất tốt, ngồi nhìn những cây được trồng kia, ở trong đình chờ Phó Cổ Căng trở về.
Nước trà đã chuẩn bị trong đình cũng uống xong rồi, ngày cũng đã bị bóng đêm bao phủ, Phó Cổ Căng còn chưa có trở về.
Hắn vẫn là lần đầu cảm thấy không có chủ tớ Phó Cổ Căng ở Tương Hàn Cung này, tức khắc chỉ cảm thấy cung điện này thê lương lại cô tịch vô cùng.
Nhíu nhíu mày, Phương Đông Cảnh lạnh lùng nói: "Liên hệ với Lý Minh Sĩ, hỏi hắn xem Quý Phi sao còn chưa trở về!"
Chỗ tối truyền đến một tiếng "Đã rõ", qua thời gian nửa nén hương, một hắc y nhân xuất hiện, quỳ một gối ở trước mặt Phương Đông Cảnh.
"Hồi bẩm bệ hạ, Lý đại nhân nói Quý Phi ở lại kiểm tra đồ sứ, nhất thời hắn đã quên canh."
"Kiểm tra khi nào? Đã kiểm tra bao lâu rồi? "
"Lý đại nhân nói, ước chừng đã hơn hai canh giờ......"
Hơn hai canh giờ rồi! Kiểm tra đồ sứ nào có yêu cầu lâu như vậy! Ám vệ tức khắc cũng biết Phó Cổ Căng nhất định là xảy ra chuyện, âm thanh cũng không phát ra nữa.
Phương Đông Cảnh cau mày, đứng dậy sử dụng khinh công hướng tới quán ăn tiểu Phó mà đi.
Đám ám vệ lập tức đuổi kịp. Trong lúc nhất thời, các phòng óc trên đỉnh của Phố Tây lướt qua từng đạo bóng đen.
Khi Phó Cổ Căng tỉnh lại chỉ cảm thấy địa phương mình đang ở vẫn luôn lay động, cậu cố sức mà mở mắt ra, trước mắt một mảnh tối đen, thân mình cậu cuộn tròn, động một cái liền có thể cảm giác đá vào một tấm ván gỗ. Phó Cổ Căng thử ở quanh mình sờ soạng xuống, phát hiện địa phương mình đang ở đặc biệt nhỏ, tựa hồ là một cái rương gỗ.
Bên tai có thể nghe được âm thanh nước chảy, cậu đây là đang ở trên thuyền sao?
Phó Cổ Căng trong lòng chọc chọc tiểu tinh linh: "Tiểu tinh linh, cậu ở đâu vậy?"
"Tôi ở đây."
Nghe được tiếng của tiểu tinh linh, Phó Cổ Căng trong lòng niệm một cái liền vào không gian, tức khắc cảm thấy tứ chi chính mình được tự do.
"Chúng ta đây là làm sao vậy? Tôi nhớ rõ lúc tôi kiểm kê đồ sứ thì hôn mê bất tỉnh."
Tiểu tinh linh lắc lắc, nói: "Chúng ta gặp được người xấu, người xấu đánh hôn mê ngài rồi đem ngài bỏ vào trong rương đem trên thuyền. Hiện tại Đổng đại nhân cùng Ngọc Kinh bọn họ đều phi thường lo lắng cho ngài."
Phó Cổ Căng trong lòng biết việc cấp bách đó là mau chóng trở về, cũng không biết có người phát hiện cậu mất tích hay không. Chính là hiện nay vấn đề là cậu từ chỗ không gian này đi ra ngoài liền sẽ ở đâu, cũng tức là nói đi ngoài vẫn là ở cái rương gỗ kia, thì nếu cậu muốn trốn trở về thì làm như thế nào bây giờ?
" Tiểu tinh linh chổ của ngươi có rìu hay không? Bằng không ta ra ngoài không được."
Tiểu tinh linh nghĩ nghĩ, trái phải lắc lắc, nói: "Nơi này của tiểu tinh linh không có rìu nha, nếu ngài nguyện ý thì tiểu tinh linh có thể đem ngài đưa đến phòng ngủ của ngài ở Phủ thừa tướng. Đó là địa phương mà ngài sau khi sinh liền ở đó, chúng ta đem chỗ đó coi là điểm ngài sinh ra, truyền tống thì chỉ có thể truyền tống đến chỗ đó."
Tiểu tinh linh này cư nhiên còn có thể dùng như vậy, xem ra còn rất đáng tin cậy.
"Vậy liền tốt rồi, liền truyền tống đến chỗ đó đi."
Tiểu tinh linh dừng một chút, nói: "Truyền tống một lần yêu cầu tiêu phí 500 điểm tích phân."
Phó Cổ Căng thu hoạch xong các loại đồ ăn cũng sẽ bán một ít cho nó, hơn nữa gần đây Phương Đông Cảnh đối với Phó Cổ Căng cảm tình càng ngày càng sâu đậm, tích phân cũng là bay nhanh hướng lên trên, hiện giờ đã có hơn 700 điểm tích phân.
Phó Cổ Căng có chút do dự, lúc này đây truyền tống sau đó cậu liền chỉ còn hơn 200 điểm tích phân, gần đây mua sắm giao diện xoát ra không ít hạt giống, cậu lại rất muốn mua, đến lúc đó sợ là lại thừa không bao nhiêu. Kể từ đó, khi nào mới có thể đến 1000 đây?
Lời nói của Lưu Sở Hiền ngày ấy vẫn luôn hiện lên trong đầu cậu, cái gì gọi là "Đã trở lại"? Tiểu tinh linh khẳng định là biết chân tướng, cậu còn chờ thời điểm đến 1000 tích phân để đổi lấy nữa.
Thấy cậu hồi lâu không nói lời nào, tiểu tinh linh nhắc nhở nói: "Phó Cổ Căng, ngài suy nghĩ lâu như vậy, đã suy nghĩ kỉ chưa?"
Phó Cổ Căng cắn chặt răng, nói: "Truyền tống!"
Sợ cái gì, trở về sau này cậu liền đối với Cảnh đại nhân ôm ấp hôn hít nhiều một chút, 1000 điểm tích phân không phải chuyện sớm muộn hay sao.
"Vậy là tốt rồi, mong ngài nhắm mắt lại, ba giây sau tiểu tinh linh sẽ tiến hành truyền tống. Ba, hai, một."
Đã xuyên qua một lần nên cậu có kinh nghiệm, Phó Cổ Căng nghe được tiểu tinh linh nói sau đó liền lập tức nhắm mắt, chờ đến nó nói có thể mới mở mắt ra.
Lúc tiểu tinh linh nói đã truyền tống xong, Phó Cổ Căng vòng tới cửa sau Phủ thừa tướng, lặng lẽ từ nơi đó rời khỏi đây, cậu cất bước liền hướng Phố Tây mà chạy.
500 điểm tích phân của cậu chớp mắt đã không có! Còn không chạy nhanh trở về, cậu sợ chính mình sẽ nhịn không được đem đám người bắt cóc kia nắm tới hung hăng đánh một trận!
Cậu chạy hồi lâu, trên đường không thể không dừng lại nghỉ ngơi vài lần, chờ đến khi thở hồng hộc đứng ở lối rẽ của quán ăn tiểu Phó, cơ hồ không còn sức lực nữa.
Chỉnh đốn y phục một chút, lại làm cho cậu không còn một chút sức lực gì, chỉ cảm thấy suy yếu vô cùng, một câu cũng nói không nên lời.
Xoa xoa mồ hôi trên cái trán cùng trên cổ, Phó Cổ Căng đang muốn đi vào trong tiệm, lại nghe bên trong truyền đến âm thanh Nghiêu Trăn Hạo.
"Hồi bẩm bệ hạ, gia phụ đã dẫn người đi tra xét các cửa thành cùng với cảng, chưa phát hiện bóng dáng của Quý Phi."
Bệ hạ? Hoàng Thượng đến sao? Hắn như thế nào lại đến đây chứ?
Phó Cổ Căng nhất thời không dám vào cửa, đành phải lặng lẽ nhìn thoáng qua.
Trong tiệm không có thực khách, có lẽ là nhận thấy được cậu sau khi mất tích Lý thúc liền nhận lỗi tiễn thực khách đi. Nhưng là, trừ bỏ Ngọc Kinh, người trong tiệm chỉ có hai huynh muội Nghiêu Trăn Hạo, người khác chính là Đổng đại nhân cùng với một ít hắc y nhân, thị vệ, cũng không có ai thoạt nhìn là Hoàng Thượng.
Phó Cổ Căng còn đang nghi hoặc, vừa định nhấc chân vào tiệm, lại nghe Phương Đông Cảnh đập vào bàn một cái đứng lên, tức giận nói: "Tức khắc phái binh đến các cửa thành rồi hoàn toàn kiểm tra người ra vào! Còn có, cửa hàng đồ sứ kia cũng phải kiểm tra người liên quan, toàn bộ bắt giữ bỏ vào ngục chờ xử lý! Quý Phi nếu là xảy ra chuyện xấu gì, làm cho một đám bọn họ đều chôn cùng! Cùng với mấy người ám vệ các ngươi, không thể bảo vệ tốt Quý Phi, sau khi trở về chịu 50 tiên hình!"
Người chung quanh tức khắc quỳ xuống, nói: "Dạ!"
Phó Cổ Căng sững sờ ở tại chỗ. Tình huống hiện tại là như thế nào vậy, giống như...... Đổng đại nhân chính là bệ hạ?!
Tác giả có lời muốn nói: Aaaaaaaa áo choàng cũng không có!
Phó tiểu công tử: Chưa có tính sổ chuyện hắn gạt ta đâu:))))))