Chương 19: Gây sự

Quán ăn tiểu Phó ban ngày buôn bán cùng quán ăn khác không sai biệt lắm, có thể nhanh chóng ở trong lòng mọi người lưu lại ấn tượng mới không tồi, cũng là vì Phó Cổ Căng dạy nhóm đầu bếp làm một ít món ăn mới, cách làm này mới mẻ lại độc đáo cũng đã đủ ở Phong An Thành phổ biến một thời, chờ tửu lầu khác học được thì Phó Cổ Căng lại có thể đẩy ra món mới, không lo không kéo chân được khách hàng.

Huống hồ bọn họ làm đồ ăn đều là tốt một số hai, cùng với những đầu bếp ở đại tửu lâu so sánh với nhau cũng không kém cỏi chút nào. Còn nữa, quán ăn tiểu Phó thức ăn tiện nghi lại mỹ vị, thay vì chỉ đi An Hỉ Lâu dùng loại cấp bậc dành cho quý nhân, cuối cùng đều chọn ăn ở quán ăn tiểu Phó yêu mến thực khách.

Quán ăn phát triển càng ngày càng tốt, nhưng Phó Cổ Căng cũng không ở trong tiệm từ sớm cho đến tối, đến thời điểm hoàng hôn dần buông xuống, cậu sẽ trở lại Tương Hàn Cung làm bữa tối cho Phương Đông Cảnh.

Đã nhiều ngày Phương Đông Cảnh rất bận, trên triều đình thần tử lại lần nữa bức bách, tân thừa tướng còn chưa được xác định, hắn chỉ có một cái đầu mà làm nhiều việc lớn như vậy, mỗi ngày đều là vội vàng đến sắc trời tối sầm mới có thể tới Tương Hàn Cung.

Lúc này quán ăn tiểu Phó đã khai trương lâu như vậy, hắn còn chưa có đi xem một lần, chỉ có thể nghe đám ám vệ không ngừng hồi báo tình huống của Phó Cổ Căng. Trong tiệm có khách hay không, Phó Cổ Căng có bị khi dễ hay không, Nghiêu Trăn Hạo có đến tìm Phó Cổ Căng không, những việc này hắn đều rất rõ ràng.

Quán ăn tiểu Phó đã khai trương một tuần, Phó Cổ Căng nhìn Lý Minh Sĩ mỗi ngày bận đến đầu óc choáng váng, nhân thời điểm trong tiệm ít người, đề nghị nói: "Bằng không chúng ta tìm thêm một chưởng quầy nữa đi, khi đó Lý thúc người cũng có thể có nhiều thời gian nghĩ ngơi hơn rồi."

Lý Minh Sĩ có chút do dự, Phương Đông Cảnh có bao nhiêu để ý Phó Cổ Căng bọn họ cũng đều biết, nếu là lại tìm thêm một chưởng quầy, nếu mà chưởng quầy này dụng tâm kín đáo thì như thế nào? Ám vệ biết ghi, tính sổ sách cũng chỉ có hắn, những người khác đều chỉ biết đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ.

Lúc này Đinh Vinh Thành cùng Phùng Thúy Lan từ sau bếp đi ra, hai vợ chồng bọ họ hôm nay là được về sớm, lúc này là giờ Thân, hai người bọn họ cũng có thể tan tầm.

Nghe được Phó Cổ Căng nói, như vậy, Đinh Vinh Thành nói: "Thiếu đông gia, ngài lại muốn tìm thêm một chưởng quầy sao? Không biết...... Có thể hay không cho nhi tử ta tới thử xem?"

Phó Cổ Căng có chút kinh ngạc, hỏi: "Lệnh lang học từng học qua sao?"

Đinh Vinh Thành ngượng ngùng mà cười cười, nói: "Học qua rồi, năm trước thi đậu tú tài nhưng một năm sau nhìn lại thì có không thi đậu cử nhân."

"Vậy thật đúng là quá tốt rồi, ngày mai Đinh thúc, thím khi các ngươi tới liền đem lệnh lang mang đến đi, nếu Lý thúc nói có thể, vậy liền có thể lưu lại đây, lãnh tiền cũng sẽ bằng tiền của Lý thúc. "

Hai vợ chồng Đinh Vinh Thành tức khắc vui vẻ ra mặt, liên thanh nói cảm tạ Phó Cổ Căng, cùng Phó Cổ Căng cáo từ sau đó liền rời đi.

Nghe đoạn đối thoại Phó Cổ Căng cùng Đinh Vinh Thành xong, Lý Minh Sĩ liền lặng lẽ liên hệ ám vệ mà Phương Đông Cảnh phái tới bảo hộ Phó Cổ Căng, kêu bọn họ đi điều tra tin tức con của Đinh Vinh Thành.

Đám ám vệ nghĩ Lý Minh Sĩ còn ở đây, hẳn là sẽ không có vấn đề gì, liền lãnh mệnh đi xuống điều tra.

Thấy mặt trời sắp rơi xuống, Phó Cổ Căng vội vàng làm vài món đồ ăn cất vào hộp đồ ăn, dặn dò Ngọc Kinh mang về Tương Hàn Cung, cũng nói cho Phương Đông Cảnh một tiếng hôm nay cậu không trở về.

Ban ngày nhàn rỗi thì nhóm tiểu nhị cùng với hai vợ chồng Đinh Vinh Thành nướng BBQ rất tốt, rất có hương vị. Bắt đầu bán BBQ đã nhiều ngày rồi, có thực khách đã thích ứng được với hương vị của ớt cay, mà có vẫn có người nửa miếng cũng không ăn.

Cho nên ở mỗi một chuỗi nướng BBQ, bọn họ sẽ cẩn thận tách ra để riêng, sợ các thực khách không cần ăn ớt cay mà dính phải một chút liền phiền toái.

Không nghĩ tới, bọn họ cẩn thận như vậy, vẫn là xảy ra chuyện.

Phó Cổ Căng đang ở trong bếp xào một mâm tôm, một tiểu nhị liền vội vàng chạy tới, nói: "Chủ nhân, đằng trước xảy ra chuyện rồi, có một thực khách ăn xong BBQ của chúng ta sau đó liền đau bụng không ngừng, vẫn luôn lăn lộn trên mặt đất, xung quanh còn có các thực khách nghị luận sôi nổi, còn có người nói là nguyên liệu nấu ăn của chúng ta không mới mẻ, muốn đi báo quan."

Phó Cổ Căng nhíu mày, trừ bỏ rau dưa là cậu từ trong không gian lấy ra, các loại nguyên liệu như thịt, thủy sản đều là được bọn họ chọn lựa kỹ càng qua, sẽ không có khả năng xuất hiện chuyện thức ăn không mới mẻ này. Hiện giờ người nọ đau bụng không ngừng, hoặc là là cố tình gây chuyện, hoặc là chính là ăn nhầm ớt cay nhất thời không thể tiếp thu.

Hai loại tình huống này vô luận thế nào đều có chút nghiêm trọng, Phó Cổ Căng vội đem món tôm xào đã làm xong đổ ra, cởi tạp dề liền cùng tiểu nhị đi ra phía trước đại đường.

"Ra tới rồi, người kia là chủ nhân của tửu lâu nhà này, kêu là Phó Thư!"

"Nhìn tuổi còn trẻ như vậy, chỉ sợ là kinh nghiệm không đủ, phân biệt không được nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, cho nên mới xảy ra chuyện?"

"Nói bừa cái gì đó, ta cùng huynh đệ của ta đã ăn ở quán này lâu như vậy mà từ trước nay không có xảy ra một vấn đề gì, ta nghĩ là tửu khác thấy Phó công tử đắc khách thì đỏ mắt đi!"

"Khó mà nói được, cẩn thận mấy cũng có sai sót nha, người tới ăn quán ăn này nhiều như vậy, chỉ sợ Phó tiểu công tử cùng nhóm đầu bếp đều vội đến choáng váng đầu óc, căn bản không có kiểm tra qua nguyên liệu nấu ăn này có vấn đề hay không."

Các thực khách xung quanh xôn xao đàm luận, Phó Cổ Căng cũng không nghe bọn hắn nói cái gì, đi đến cái bàn xảy ra chuyện kia.

Ai ngờ cậu còn chưa đi đến trước mặt người nọ, vị ngồi cùng bàn kia diện mạo hung ác đập bàn một cái, che người nằm trước mặt, chỉ vào cái mũi Phó Cổ Căng nói: "Hôm nay huynh đệ ta vừa ăn một chuỗi thịt của ngươi liền thành ra bộ dáng này! Ngươi nếu không giải thích được, chúng ta liền cho quan phủ thấy!"

Phó Cổ Căng cũng không sợ bộ dáng hung ác của hắn, nhìn hắn ngang ngược như vậy trong lòng sợ là không thể nói lý được, liền nói: "Ngươi nói là ăn thịt nhà ta xảy ra chuyện là được sao? Luôn miệng nói huynh đệ, xảy ra chuyện lại không đưa hắn đi y quán, sợ là muốn ở đây nghe người ta đàm luận. "

Cậu vừa nói ra lời này, vị nam nhân bộ dáng như thần bàn bên cạnh cũng phụ họa theo: "Phó tiểu công tử nói đúng, không khéo tại hạ có học qua một chút y thuật, nguyên liệu nấu ăn không mới mẻ sẽ dẫn phát đau bụng, thông thường người bị sẽ có tình trạng đi tả và nôn mửa. Nhưng tại hạ nhìn từ nãy đến giờ, vị này huynh đệ này không có triệu chứng nào của bệnh này, ta đoán không phải bị ngộ độc thức ăn, mà là...?"

Thực khách xung quanh tức khắc côn xao, có một người nói: "Hẳn chính là vấn đề của ớt cay này, ta không ăn được ớt cay, cũng đã nghe Phó tiểu công tử nói qua, người không ăn được loại ớt cay này sẽ bị đau bụng."

Thực khách hung ác này không buông tha mà trừng về phía thực khách mới vừa lên tiếng kia, nói: "Ngươi là cái thá gì chứ? Ăn ớt cay mà xảy ra chuyện, chẳng lẽ không phải là vấn đề về nguyên liệu nấu ăn sao !"

Phó Cổ Căng cười lạnh, nói: "Vị khách nhân này, nếu ngài nói nguyên liệu của quán chúng ta xảy ra vấn đề, vậy ngài nói xem nên xử trí như thế nào?"

Thực khách hung ác vỗ vỗ bàn, nói: "Cách giải quyến tốt nhất chính là các ngươi đưa ta vào phòng bếp xem xét, chẳng phải là sẽ biết được sao?"

Hắn vừa nói ra lời này thì Phó Cổ Căng cùng Lý Minh Sĩ đã biết trong lòng hắn đang tính toán điều gì, các thực khách xung quanh đang xem lại xôn xao lên.

"Người này chính là đang bịa chuyện. Nhìn dáng vẻ của hắn giống người sẽ xuống bếp sao, vào phòng bếp liền có thể biết được nguyên liệu nấu ăn có mới hay không?"

"Ta liền nói là tửu lầu nhà ai cố tình tìm chuyện, ớt cay này đều hong khô mài thành phấn, nào có cái gì mới hay không mới mẻ. Người này cường ngạnh muốn vào phòng bếp, sợ không phải là đang nhớ thương phương pháp nướng BBQ của Phó tiểu công tử đi!"

"Đúng vậy đúng vậy, sao có thể là nướng BBQ có vấn đề, ta ăn ở quán này thường xuyên mà. Ngày đầu tiên tửu lầu này khai trương thì ta đã đến nên thử món nướng BBQ, khi đó mỗi một chuỗi thịt nướng BBQ đều không có thên ớt. Bọn tiểu nhị tặng cho ta một đĩa thịt nướng, nói là trước hết thử xem có ăn được ớt cay hay không rồi mới làm. Đúng rồi...... Sao hôm nay bàn này bọn tiểu nhị không làm như thế?"

Phó Cổ Căng nghe thực khách này nói thế, cố ý nhìn lại trên bàn, phát hiện đích xác đĩa thịt có nhiều bột ớt, cậu quay đầu nhìn về phía mấy tiểu nhị kia, hỏi: "Bàn này là do ai phụ trách gọi món ăn?"

Một tiểu nhị một bên ôm bụng khập khiễng chen vào, nói: "Công tử, là ta phụ trách. Chính là vị thực khách này đã cố tình dặn dò qua, muốn bỏ nhiều ớt cay, nói là khách quen, đã quen ăn cái mùi vị kia rồi."

Thực khách hung ác kia nghe vậy liền giận dữ, lập tức chỉ vào trên bàn nói: "Ngươi nói bậy! Ta đã từng nói cái này sao? Ta nghĩ tiểu nhị chính là muốn chối bỏ trách nhiệm. "

Phó Cổ Căng lại không để ý tới người ngang ngược này đang nói, mà là nhíu mày, hỏi tiểu nhị kia: "Ngươi bị làm sao vậy?"

Tiểu nhị này đang bị thương, do dự không nói lời nào, vẫn là tiểu nhị vừa rồi đã gọi cậu lên tiếng: "Vị thực khách kia đau bụng, vị ngồi cùng bàn với thực khách này liền đem tiểu Ngô đánh một trận. Tiểu Ngô nghĩ phải đợi ngài ra tới, liền không cho chúng ta đưa hắn đi y quán."

Lý Minh Sĩ nghe vậy vội kêu người mang theo tiểu Ngô đi y quán, rồi sau đó ở bên tai Phó Cổ Căng nói nhỏ: "Thiếu đông gia, bây giờ thì nên làm thế nào cho đúng ?"

Điểm này Phó Cổ Căng đương nhiên rõ ràng, cậu nhìn các vị khách xung quanh, nói: " Sự việc ớt cay này có ai biết rõ ràng mọi chuyện không?"

Các thực khách sôi nổi lắc đầu, nhưng có người nói: "Khi chúng ta tới thì đã thấy bọn họ đã ở bàn này rồi, à đúng rồi, khi đó trên bàn của bọn họ có thịt nướng BBQ nhưng lại không có ai ăn."

Sớm như vậy không nói, không ai làm chứng cho tiểu Ngô nói là bọn họ đã gọi nhiều ớt cay, gọi đồ ăn rồi lại chậm chạp không ăn, chỉ sợ là đang đợi thời điểm người nhiều lại náo loạn mới đứng lên nói.

"Vậy việc này vẫn nên báo quan xử lý đi! Ta mở tửu lầu làm việc lỗi lạc, không sợ người của quan phủ đến cẩn thận kiểm tra nguyên liệu nấu ăn, đến lúc đó xem người của quan phủ sẽ nói như thế nào!"

Tuy nói thực khách xung quanh đều biết rõ ràng chính là có người gây chuyện, nhưng cũng không thể không nói, báo quan thật sự là phương pháp xử lý tốt nhất.

Lý Minh Sĩ tuân lệnh, vội chạy ra đi báo quan.

Vị nam nhân tiên phong đạo cốt kia chậm rì rì uống một ngụm rượu, nhìn về phía Phó Cổ Căng.

Hừm, khí chất toàn thân bất đồng, xem ra là đã trở lại rồi.

Nam nhân cười cười, buông chén rượu xuống rồi chép chép miệng, nói: "Vị huynh đệ này, vẫn luôn để náo loạn như vậy thì không hay, không bằng cho tại hạ chẩn bệnh cho vị huynh đệ này được không ?"

Thực khách hung ác kia đang muốn ngăn cản, nam nhân kia thân hình quỷ dị mà đi tới phía sau hắn, ngồi xổm trên mặt đất bắt mạch cho người đang ôm bụng rêи ɾỉ kia.

Ai ngờ, khám ra một sự việc không đúng.

"Vị huynh đệ này không giống như là ăn đồ ăn hổng rồi đau bụng hoặc là đau dạ dày, ngược lại như là...... Trúng độc."

"Trúng độc?!"

"Trời...... Trời ạ! Chẳng lẽ là thịt nướng BBQ có độc? Không phải vấn đề của ớt cay?!"

Thực khách hung ác trên mặt hiện lên một tia biểu tình đắc ý, ngay sau đó lại làm một bộ dáng giật mình, gầm lên: "Cái gì?! Huynh đệ ta thế nhưng bị trúng độc! Ngươi là chủ quán ăn này, hôm nay phải giải thích cho rõ ràng!"

Các thực khách xung quanh có chút sợ hãi, cũng không dám bênh vực cho Phó Cổ Căng nữa.

Phó Cổ Căng nhìn về phía nam nhân bắt mạch vừa rồi, hỏi: "Tiên sinh, lời nói của ngài là thật hay giả vậy. "

Nam nhân này chỉ bắt mạch một lần, lại không nhìn đầu lưỡi, ngón tay, liền nói là trúng độc.

Chẳng lẽ, bọn họ là đồng bọn sao?

Thấy Phó Cổ Căng nhíu mày, nam nhân tựa hồ đã rõ ràng cậu đang suy nghĩ cái gì, cười cười rồi đi xem mí mắt người nọ, bóp chặt cằm làm hắn há mồm ra xem đầu lưỡi.

Ngay sau đó, nam nhân nói: "Đúng vậy, là trúng độc, bất quá độc này a......"

Nam nhân kéo dài quá âm điệu, các thực khách xung quanh ngừng thở chờ hắn cho đáp án.

"Cái này độc đã hạ được ba canh giờ rồi. "