Chương 18: Khai trương

Hôm nay tìm được đầu bếp và chưởng quầy rồi nên tâm trạng của cậu rất tốt. Trước đó không lâu, cậu mua được ở chỗ thợ rèn một khối thiết bàn mỏng, giờ cũng xem như có công dụng rồi.

Phó Cổ Căng xách cái lò nhỏ kia đến trong đình, đem thiết bàn đến bỏ lửa vào, sau đó mới đem cá để lên, vừa quét gia vị vừa lật qua lật lại cho chín đều.

Ngọc Kinh thì gọt khoai tây, sau khi gọt xong thì rửa sạch rồi mới đi đến đình nghỉ mát.

Đúng vào lúc này, cửa của Tương Hàn Cung bị gõ vang, Ngọc Kinh trong miệng thầm nói “Nhất định là Đổng đại nhân tới” liền đi mở cửa.

Phó Cổ Căng vẫn luôn ở bên cạnh lò nướng cá, lửa than làm cho mặt cậu hơi ửng hồng, Phương Đông Cảnh thấy cảnh này thì sửng sốt một lát.

“Đổng đại nhân tới à? Ngài ngồi xuống đi, xong ngay thôi.”

Phó Cổ Căng vừa nói chuyện vừa bớt thời giờ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại cúi đầu rưới một ít ớt cay đã cắt sẳn.

Phương Đông Cảnh đau lòng đi lên phía trước, nói: “Lửa than này cháy hơi lớn rồi, người xem mặt ngươi đã đỏ bừng kìa.”

Phó Cổ Căng dùng một cái khăn tẩm nước lạnh đắp lên mặt, trong lòng rất bất đắc dĩ. Thân thể này tuổi còn nhỏ nên da dẻ rất trắng mịn, độ nóng của thiết bàn bốc lên khiến cho mặt cậu ửng đỏ, lâu lâu còn có chút đau.

“Không có việc gì mà, lửa than này cũng không phải rất lớn, khi nào cá chín ta sẽ cho bớt lửa lại.”

Phương Đông Cảnh mắt nhìn cá nướng, mùi hương bay ra nghi ngút, thanh âm trên ván nướng vang đều làm cho người khác muốn động tay. Hầu kết của hắn lăn lộn, sau đó xấu hổ mà nhìn về phía khác.

Rất mau Phó Cổ Căng nói là ăn được rồi, Ngọc Kinh đi vào phòng bếp cầm chén đũa đến, bữa tối liền dùng luôn trong đình.

Ăn xong một miếng thịt cá, Ngọc Kinh rất muốn hét lên, ôm mặt nói: “Công tử, cá nướng này ngon thật đó! Mùi tanh của cá cũng không có một chút nào!”

Phương Đông Cảnh vừa lúc ăn trúng một miếng ớt cay, tức thì cảm trong trong miệng đang bốc cháy, Phó Cổ Căng đúng lúc đưa cho một ly nước đường, nói: “Người không quen ăn cay sẽ hơi đau miệng hoặc đâu bụng. Ớt này ta chỉ dùng một ít để khử đi mùi tanh của cá thôi. Nếu ăn trúng ớt mà cảm thấy cay quá, không chịu nổi thì có thể dùng nước đường hay sữa bò để giảm bớt. "

Cậu sợ Ngọc Kinh và Phương Đông Cảnh ăn cay không được nên đã bỏ ớt rất ít, thế mà hắn vẫn bị cay đến mặt đỏ bừng.

Phương Đông Cảnh uống một ly nước đường, thấy đã giảm bớt một chút, nói: “Tuy nói có chút khó chịu, nhưng khi vị cay đi qua rồi lại tạo cảm giác thèm ăn, làm cho ta rất muốn ăn thêm nữa. ”

" Tuy nói có thể làm món khai vị, nhưng ăn thứ này nhiều có thể bị đau dạ dày, vẫn nên sắp xếp hợp lí. Chờ khi ngài đã ăn được ớt rồi thì trong bữa ăn không ớt là không ngon.”

Nghe công tử nhà mình cùng Phương Đông Cảnh nói chuyện, Ngọc Kinh tò mò mà gắp một miếng ớt cay nếm thử, sau đó mặt nhăn nhúm uống hai ly nước đường.

“Hương vị này quá……quá……” Trong phút chốc Ngọc Kinh không tìm được từ nào để hình dung, nghẹn đỏ khuôn mặt lắp bắp nói không nên lời, chọc cho Phó Cổ Căng và Phương Đông Cảnh cùng nhau bật cười.

Bữa tối chỉ như vậy, vui vẻ lại náo nhiệt. Ăn xong thì Ngọc Kinh dọn dẹp chén đũa, dọn xong thì lặp tức bưng ra một chén thuốc.

Thuốc này là thuốc mà hôm qua Phương Đông Cảnh trộm tráo đổi, Phó Cổ Căng uống vào một ngụm, mím môi nói: “Dược hôm nay sao lại khác trước thế?”

Có lẽ là phân đợt trị liệu cho nên thuốc cũng khác sao?

Cậu còn chưa có nghĩ ra lí do, Ngọc Kinh liền lên tiếng đánh gãy suy tư của cậu: “Công tử, dược đường đã hết rồi. Ngài xem lúc nào thì liên hệ Lưu thần y?”

Phương Đông Cảnh khó hiểu, hỏi: “ Dược đường là gì? Lưu thần y là ai?”

Nhiều ngày qua Phương Đông Cảnh đến đây thường xuyên, Ngọc Kinh đã xem hắn như người một nhà nên không chút giấu diếm mà nói: “Từ nhỏ, cứ đến ngày một là công tử nhà ta phải uống một chén dược đường. Công tử từ lúc sinh ra đã mắc bệnh, thân thể ốm yếu nên mỗi tháng phải uống một chén dược đường và một ít dược điều dưỡng. Lưu thần y là người kê dược cho công tử, mỗi tháng ông kê 3 thang, khi nào uống hết thì gửi thư cho ông.”

Mùng một sao, đúng rồi đời trước cậu mất vào mùa xuân. Thì ra cậu mới đến Duẫn Triều này nửa tháng thôi, cứ tưởng ràng đã lâu lắm rồi.

Phó Cổ Căng cũng không có ký ức của nguyên chủ, không biết nên liên hệ với Lưu thần y kia như thế nào. Cũng may Phương Đông Cảnh tựa hồ rất hứng thú với Lưu thần y, điều hắn hỏi ra đều là những điều cậu muốn hỏi nói: “Có thể được xưng là thần y, nói vậy y thuật rất cao minh đi. Không biết nên tìm Lưu thần y này thế nào?”

“Lưu thần y không chỉ y thuật cao minh, còn bói toán rất giỏi. Ông để lại cho công tử một loại hương phấn đặc biệt, nếu có việc tìm ông thì chỉ cần rải hương phấn xung quanh, ông sẽ tự tìm đến. ”

Phương Đông Cảnh lại hỏi: “Theo hương phấn mà tới? Mũi của Lưu thần y này linh vậy sao?”

“Cái này thì ta cũng không biết"

Nghe hai người họ nói xong thì cậu mới nói: “Hiện giờ ‘ Quán ăn tiểu Phó’ sắp khai trương rồi nên chắc sẽ bận rộn. Đợi khi nào xong thì ta sẽ viết thư cho Lưu thần y. ”

Kỳ thật là cậu không biết hương phấn đó để ở nơi nào thôi.

Ngọc Kinh bị lừa gạt mà không biết, gật đầu. Ngồi một lát, cậu kêu Ngọc Kinh đi thu nho đã phơi vào buổi sáng còn cậu và Phương Đông Cảnh cùng nhau đem chén đi rửa.

Đường đường là Cửu Ngũ Chí Tôn thì sao đã từng làm việc này, sau khi làm bể ba cái chén, Phó Cổ Căng mím môi, nói: “ Hay là ngài ngồi nghỉ xíu đi?”

Ba cái chén lúc nãy ăn cơm chưa kịp rửa đã đi chầu trời rồi, cậu sợ nếu cho hắn rửa thêm thì mấy cái còn lại sợ là chạy trời không khỏi nắng.

Phương Đông Cảnh xấu hổ mà nhìn các mảnh nhỏ trên mặt đất, trong lòng biết chính mình làm không tốt việc này, vì thế nhặt các mảnh nhỏ đem đi nơi khác xong rồi ngồi xuống ghế bên cạnh.

Thời gian trôi qua thực sự rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã tới giờ cậu đi ngủ. Phương Đông Cảnh cáo từ, đánh giá thời gian Phó Cổ Căng ngủ rồi lại tới Tương Hàn Cung, vẫn như thường ngày ngồi ở mép giường của Phó Cổ Căng nhìn chằm chằm người ta đến nửa đêm.

……

Sáng sớm hôm sau, hai chủ tớ họ đã xuất cung để mua đồ rồi sau đó đi đến Thiên Hương Lâu. Lý Minh Sĩ đã chờ lâu, khi nhìn thấy Phó Cổ Căng thì trên mặt vui vẻ, cung kính hành lễ.

Phó Cổ Căng kinh ngạc vì người này hành lễ rất tiêu chuẩn, bất quá trên mặt cũng không hiện ra, mở cửa xong thì cũng nhau chờ người đến tìm việc.

Buổi trưa Phó Cổ Căng vào bếp làm một bữa cơm, gạo hay rau củ đều là Lý Minh Sĩ mới đi mua về. Ba người đang ngồi ăn cơm trưa thì người đưa bản hiệu của quán đi đến.

Bỏ bản hiệu Thiên Hương Lầu đi, trên bản hiệu mới tên là Quán ăn tiểu Phó.

Thiên Hương Lầu đổi mới bảng hiệu nên khiến cho rất nhiều người qua đường vây xem, có người trực tiếp hỏi Lý Minh Sĩ: “Vị đại ca này, hôm nay Thiên Hương Lầu sửa tên hả?”

Lý Minh Sĩ quay đầu nhìn về phía người nọ, cười nói: “ Không chỉ sửa tên, chủ nhân của quán này cũng đổi. Lúc trước, chưởng quầy ở đây thiếu nợ công tử nhà ta nên đành dùng quán này để thế chấp. Chủ nhân bây giờ của Thiên Hương Lầu là công tử của ta.”

Trong đám người tức khắc có âm thanh nghị luận vang lên : “ Trước kia ta đã nói quán này sẽ buôn bán không tốt mà, ngươi nhìn xem, buôn bán đến mức bán luôn quá luôn rồi.”

“Không đúng, sao ta lại nghe nói Thiên Hương Lầu là sản nghiệp của Thừa tướng đại nhân, sẽ không nên đổi chủ nhân chứ.”

“Thừa tướng đại nhân không có sản nghiệp nhiều như vậy đâu. Ngài ấy làm việc thanh chính liêm minh, ăn mặc mộc mạc lại giản dị, sao có thể là chủ nhân ở đây?”

“Ta nói nè đại thẩm, thẩm đừng có nhìn mặt mà đoán lòng người. Bề ngoài liêm chính mộc mạc nhưng không biết đã ăn chặn bao nhiêu vàng bạc đâu.”

Lý Minh Sĩ nghe được người này nói vậy thì có chút tức giận, nói: “Vị này, ngươi không thể mở miệng thì có thể muốn nói gì thì nói. Nếu đây là sản nghiệp của Thừa Tướng thì sao chưởng quầy cai quản nơi này có thể bị bỏ tù chứ. Đều do người khác đồn đoán, vậy mà ngươi cũng tin sao.”

Nam tử kia nghe nói vậy thì mặt tức khắc đỏ bừng, câm giận ngúng nguẩy bỏ đi.

Trong lòng Lý Minh Sĩ sảng khoái, tiếp tục quay đầu lại chỉ huy công nhân treo bảng hiệu.

Hừ, hắn đường đường là thủ lĩnh của đám ám vệ, cũng coi như đã đánh cùng nhau với Phó Yển nhiều năm như vậy, Phó Yển là người như thế nào hắn biết rõ nhất. Bất quá, sản nghiệp này đúng là của Phó Yển nhưng tên kia chưa từng ăn chặn vàng bạc bao giờ, sao để người khác đồn đoán bậy bạ được chứ.

Sau khi bảng hiệu thay đổi, Phó Cổ Căng phát hiện người tới xin việc tăng lên đáng kể. Hỏi ra mới biết được, họ sợ người quản nơi này vẫn là trưởng quầy trước kia nên không dám đến tìm việc. Nghe xong việc vừa rồi họ mới an tâm đến đây.

Tiểu nhị thì cậu chọn năm người, chọn thêm một đầu bếp nữa là xong. Bây giờ, quán ăn của cậu đã đầy đủ rồi.

Đầu tháng chín này là ngày lành, quán ăn tiểu Phó định khai trương vào ngày này. Vì thế, mấy ngày kế tiếp mọi người đều rất vội vàng, Lý Minh Sĩ chạy đến mấy chỗ chợ bán thức ăn, cùng mấy nhà làm thịt dặn họ mỗi ngày đều đem thịt đến quán, lại đi đến chỗ bán hải sản để mua.

Phó Cổ Căng và Ngọc Kinh trồng rất nhiều rau, củ, quả nên tất bật thu hoạch. Tiểu tinh linh thấy cậu bận như vậy thì hơi đau lòng nên phá lệ mà cho cậu chức năng tự thu hoạch.

Vậy nên thời gian của cậu dư giả hơn rất nhiều, nên cậu dành nhiều thời gian để ủ rượu.

Trái cây trồng trong không gian chín rất nhiều, nên cậu đem toàn bộ làm rượu trái cây luôn. Ớt cay sau khi phơi đủ nắng thì cậu đem sấy khô, sau đó đem đi nghiền thành bột. Chủ tớ hai người vì nghiền bột ớt mà một bên hắc xì một bên cặm cụi mài ớt.

Bàn ghế lúc trước đặt làm ở chỗ thợ mộc đã xong rồi và đem đến quán ăn rồi nên cậu và Lý Minh Sĩ lại bận rộn một phen. Chờ thợ rèn đưa vỉ nướng đến, cậu lại chỉ cách sử dụng và cách nướng lò BBQ. Nghĩ đến việc nương tử của Đinh Vinh Thành bị bỏng ở mặt nên cậu không cho nàng học nướng, mà chỉ dạy nàng cách làm món kho.

Bớt chút thời gian để cậu đi làm 30 bản thực đơn. Nói là thực đơn rất xa hoa, đơn giản chỉ lấy miếng gỗ mỏng bề rộng 10cm, độ dài 15cm, độ dày là 1cm khắc lên thôi. Đến lúc đó chỉ cần tiểu nhị dùng bút than đánh dấu thức ăn khách gọi, sau khi xong dùng khăn lau là được.

Trong quán ăn tiểu Phó, sau khi mấy tiểu nhị nghe xong thì kích động, không khí khẩn trương hơn hẳn. Trong khí trời mùa xuân, ngày đầu tiên khai trương đã đến rồi.

Hôm nay là ngày khai trương, âm thanh pháo đốt vang lên không ngừng, rất nhiều khách tới dùng bữa đều cảm nhận được hương vị này khác với lúc trước. Nên một đám người rất ngạc nhiên, từ đây danh tiếng của quán dần lang ra.

Ngoài cửa hàng bố trí hai cái lều, mỗi cái lều sẽ có ba bộ bàn ghế, Phó Cổ Căng thấy bọn tiểu nhị lo liệu không hết việc, nên cùng với Ngọc Kinh ra cửa chiêu đãi khách nhân bên ngoài.

Không ngờ rằng, bên ngoài lại có hai nhân vật lớn đến.

Là Nghiêu Hồng Khanh cùng với ca ca nàng là Nghiêu Trăn Hạo.

Khi nhìn thấy Phó Cổ Căng, Nghiêu Hồng Khanh ánh mắt sáng lên, lên tiếng gọi cậu, nói: “ Rượu ngày trước Phó công tử cho thư đồng đưa đến phủ, ta cảm thấy không giống các loại khác. Ta không biết nói thế nào nhưng nó rất thơm, không biết chỗ công tử còn không?”

Phó Cổ Căng cười, chỉ vào cái tủ ở trong tiệm, nói: “Đương nhiên là có rồi, hơn nữa có thể uống liền. Nhưng mà, Nghiêu tiểu thư đã uống rượu chưa, không phải ta đã dặn Ngọc Kinh nhắc nhở tiểu thư nên để tháng sau này hay sao?” Cậu có không gian nên bỏ rượu hay bia vào thì rất nhanh có thể uống được rồi, nhưng bình rượu đưa đi kia thì không được.

“Phó tiểu công tử đừng tức giận, ta đương nhiên là chưa uống, ngươi là người ủ rượu nên tất nhiên ta sẽ nghe ngươi. Nhưng hôm nào ta cũng phải mở ra ngửi, rượu ngon trước mắt mà không được uống thì đối với ta rất là tra tấn.”

“Vậy hôm nay ngài có thể uống cho thống khoái rồi.”

Hai người cười cười, Nghiêu Hồng Khanh gọi vài món ăn và một vò bia, Phó Cổ Căng liền vào trong tiệm chuẩn bị.

Rót hai ly trà, Nghiêu Hồng Khanh nhàn nhạt nói: “Còn chưa buông được sao.”

Nghiêu Trăn Hạo thu hồi tầm mắt nhìn chăm chú vào Phó Cổ Căng từ nãy tới giờ, cười khổ nói: “ Cũng không phải là ta không muốn buông.”

Từ lúc bước lại đến khi đi, một ánh mặt Phó công tử cũng không cho hắn.

---

Tác giả có lời muốn nói: Phát hiện một hạt sạn nhỏ, đã sửa rồi

Phương Đông · nhìn chằm chằm thê cuồng ma · Cảnh: xéo chỗ khác đê.