Chương 6: Tuyệt Vọng

Các tộc nhân vừa nghe thấy tiếng khóc như hạch đào, trong đại nạn này, thân nhân của mình có thể còn sống, bọn họ đã có một luồng lực lượng, lập tức hành động.

Mặc Anh hiện tại lợi dụng dị năng hệ mộc đã cạn kiệt của mình, chậm rãi cảm nhận được sinh cơ trong phạm vi trăm mét xung quanh.

Cảm nhận được một chút sinh cơ yếu ớt, hắn vội vàng nói với Thuỷ Liễu, để hắn mang theo các trưởng bối đi khai quật.

Sau đó mình không ngừng cố gắng, lặp lại tuần hoàn như thế vài lần, Mặc Anh kinh hỉ mà cảm nhận được dị năng của mình lại tăng trưởng.

Hắn cũng bất chấp cả người đau đớn, lập tức kéo theo thân thể bị thương nặng của mình đi lại xung quanh bộ lạc, như vậy đã cứu không ít tộc nhân còn sót lại một hơi thở.

Mọi người đồng tâm hiệp lực mang những người này về hầm ngầm, lưu lại một bộ phận để chữa trị vết thương cho bọn họ, một bộ phận khác tiếp tục đi ra cứu người.

Mấy ngày qua đi, toàn bộ bộ lạc, bao gồm cả khu rừng rậm ba dặm xung quanh đều biến mất, không còn phát hiện tộc nhân nào còn sống sót, bọn họ mới dừng bước chân lại, chen chúc những tộc nhân đã chết kia vào một chỗ, từ trưởng bối lớn tuổi, dùng năng lực đặc biệt của mình, đều táng bọn họ.

- Gia gia, đồ ăn của chúng ta đã thấy đáy rồi. Thương thế của chiến sĩ rất nghiêm trọng, chúng ta còn phải dựa vào đồ ăn để đổi một ít thuốc trị thương.

Một ngày này, mưa to vẫn không ngừng cọ rửa đại địa ở ngoài động, nhưng bầu không khí trong động lại dần dần tràn ngập một cảm giác tuyệt vọng.

Bộ lạc bọn họ bởi vì tộc nhân sinh hoạt, toàn bộ đều là một ít con mèo tạp sắc, bị những con mèo thuần chủng kia gọi là bộ lạc mèo hoa.

Hơn nữa từ trong lòng tràn đầy sự tự tin, một thế hệ lại một thế hệ bị những con mèo thuần chủng kia chạy tới bên cạnh.

Tài nguyên bên cạnh vô cùng cằn cỗi, cuộc sống của bọn họ cũng vô cùng khốn khổ.



Chính là bọn họ vẫn luôn sinh hoạt ở bên cạnh, tuy rằng sẽ bị những con Miêu tộc thuần chủng khác khi dễ, nhưng sống quá khổ rồi thì người khác sẽ khi dễ, bọn họ cũng có mấy ngàn người trong bộ lạc, mọi người đều có thể tranh thủ sinh mệnh, có thể cho mình một hi vọng sống sót.

Hiện tại, một hồi tai họa buông xuống, bọn họ tính toán đâu ra đấy chỉ có hai trăm người, mà trong những người này, phần lớn đều là lão nhược bệnh tàn.

Nhìn thấy mùa mưa càng ngày càng mãnh liệt, đồ ăn dần dần thấy đáy, đói khát cùng khủng hoảng, giống như bóng đè vô hình, chiếm cứ lực ảnh hưởng lớn nhất ở trái tim bọn họ.

Mà lúc này, ảnh hưởng từ những chiến sĩ bị thương kia, không có cách nào trị liệu, lập tức bộc phát ra.

- Nghe nói giá cả của Miêu Nữ ở đế quốc nhân loại rất cao, có một ít Miêu tộc thuần chủng sẽ cố ý chọn lựa một ít Miêu Nữ xinh đẹp để bán đổi lấy tài nguyên. Bộ lạc chúng ta có thể có Miêu Nữ bị bắt thành nô ɭệ, bị bọn họ bán cho người khác hay không.

Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt vang lên.

Mọi người nhìn lướt qua, phát hiện người vừa nói chính là một con Miêu Nữ xinh đẹp động lòng người.

Nàng nói xong, thân hình run bần bật, nước mắt giống như cắt đứt quan hệ trân châu, không ngừng từ khóe mắt rơi xuống.

Mà nước mắt trong suốt, ở trên gương mặt quyến rũ động lòng người của nàng càng làm cho nàng càng thêm mị hoặc.

Trong chốc lát, trưởng bối tương đối thâm tiếp xúc bên ngoài, vẻ mặt nhất thời căng thẳng, quanh người cũng tản ra một khí thế làm người ta sợ hãi.

- Cách bộ lạc chúng ta không xa, hình như là bộ lạc Miêu tộc hoa râm, không bằng chúng ta phái một vị chiến sĩ trẻ tuổi qua đó thử tình huống một chút. Nếu bọn họ nguyện ý tiếp nhận chúng ta, có lẽ chúng ta có thể tránh được đói khát sắp đến, cùng với kết cục tương lai sẽ trở thành nô ɭệ.

Yên lặng lan tràn thật lâu, khi mọi người tuyệt vọng đến khóc khô cả nước mắt thì gia gia của hắn lại mở miệng.