Chương 4: Sợ Hãi

Một câu này của hắn cực kỳ bắt mắt trong hầm ngầm tối đen.

Trong lúc nhất thời, tiếng khóc của mọi người ở đây liên tục có vẻ vô cùng thê thảm.

Mặc Anh chịu đựng đau đớn do vụ nổ, chậm rãi dựa vào trên tảng đá, hơi thở ra một hơi.

Thật lâu sau, cảm giác đau đớn nóng bỏng truyền khắp toàn thân, ngay cả hô hấp cũng khó chịu, hắn lập tức cắn đầu lưỡi của mình một cái, tùy ý đau đớn làm cho ý thức của mình duy trì thanh tỉnh.

- Kiệt Nhược gia gia, ăn thịt thú công kích bộ lạc, có phải có nguyên nhân gì hay không? Còn nữa, chúng ta thật vất vả trốn tránh ở đây, nếu như ngươi khăng khăng trở về thì còn không phải là đưa những con thú khổng lồ kia tới sao?

- Mặc Anh, sao ngươi có thể nói chuyện với gia gia như vậy?

Ngọc Quỳnh yếu ớt mở miệng, giây tiếp theo, nàng lại đột nhiên nhào tới, giọng nói mang theo sợ hãi khóc nức nở.

- Giọng nói của ngươi nghe kỳ quái như vậy à? Có phải ngươi bị thương nặng hay không? Hu hu, Hồng Du, ngươi chạy nhanh lại đây! Ta ngửi thấy mùi máu tươi rất nồng ở chỗ Mặc Anh.

Nàng vừa nói xong thì đã không còn ai quan tâm đến gia gia của nàng nữa, đặc biệt là nhóm trẻ con, một đám người lo lắng hãi hùng chạy theo mùi máu tanh.

Khi Mặc Anh hỏi han ân cần, nhưng bởi vì trời tối nên không nhìn thấy rõ cảnh tượng trong hầm ngầm, tiếng hỏi chuyện của bọn họ càng ngày càng áp lực.

Mặc Anh biết trong lòng bọn họ cực kỳ sợ hãi, tận lực làm cho giọng nói của mình nghe có lực lượng cường đại.

- khóc cái gì, ta chỉ bị thương một chút mà thôi, không có gì ghê gớm. Hiện tại chúng ta cần phải làm là nhanh chóng nói rõ ràng chuyện này, chờ đến hừng đông ngày mai, chúng ta sẽ phái một ít người qua đó xem thử, nếu những con cự thú kia còn chưa rời khỏi, chúng ta nhất định phải thừa dịp mưa to tìm một nơi an toàn trốn đi.



Hắn vừa nói ra lời này thì một ít trưởng bối trên tuổi đã khuyên lại gia gia của hắn, chậm rãi nói ra suy đoán của mình.

- Ta cũng không biết là vì sao, nhưng ta cảm thấy dấu hiệu chúng nó chạy về phía tế đàn hẳn là vì tinh thạch.

- Khoảng thời gian trước, tộc trưởng dùng lượng lớn thịt từ các bộ lạc khác đổi thành tinh thạch có thể cung cấp cho người tu luyện, còn chưa kịp phân cho các chiến sĩ đã bị thú ăn thịt theo dõi, thật sự là quá xui xẻo.

- Lần này bộ lạc chúng ta tổn thất thảm trọng, mùa mưa lại đến trước, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Lời nói của các trưởng bối giống như vô số ngân châm đâm thẳng vào trái tim của bọn tiểu bối.

Rất nhanh, tiếng khóc áp lực lại một lần nữa vang lên.

Mặc Anh tự giác đau đầu muốn nứt, thân thể giống như bị núi lớn nghiền áp, nhưng hắn lại gắt gao cắn môi của mình, thật lớn nửa ngày cũng không phát ra một lần đau đớn.

Chờ đến khi lực lượng trong cơ thể xoay tròn, lốc xoáy hình thành trạng thái lỏng chậm rãi từ trong đan điền bao trùm đến miệng vết thương, hắn mới nhẹ nhàng mấy phần, sau đó liền suy tư theo lời các trưởng bối.

- Nếu như mấy người tộc trưởng từ bỏ tinh thạch, tìm một chỗ trốn đi, chúng ta sẽ cùng bọn họ hội hợp, tập hợp lực lượng chiến sĩ, nhất định có thể vượt qua mùa mưa lần này.

Hắn nói lời trấn an, lại hỏi chuyện tu luyện tinh thạch, biết đó là từ đế quốc nhân loại truyền đến, hắn cau mày, không nói thêm gì nữa, chỉ là suy nghĩ nếu tình huống không lạc quan, thì những lão yếu bệnh tàn bọn hắn rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể sống sót?

May mắn là không suy nghĩ bao lâu, cái hầm ngầm này liên tục có một ít tộc nhân tìm đến.

Mọi người tụ tập lại một chỗ, lặng im không nói, chờ đến khi trời sáng, chiến sĩ có sức chiến đấu cao nhất tiến đến điều tra tình huống, những người khác cũng lặng yên xuất động, tra xét tình huống xung quanh, muốn săn thú.