Chương 3: Rút Lui

Máu tươi phun tung toé, vẩy đầy tứ phương, lại bởi vì nước mưa mà lẫn vào bùn đất.

Mặc Anh phát hiện con thú ăn thịt trước mắt này điên cuồng, đột nhiên nhảy lên trên đỉnh đầu của nó, móng vuốt sắc bén đâm về phía đỉnh đầu yếu ớt của nó, nó rất là ác độc.

Lại không ngờ, một con thú ăn thịt khác đột nhiên từ một phương khác đánh tới.

Phịch một tiếng, một con thú khổng lồ ăn thịt giống như một ngọn núi nhỏ ngã xuống đất, phát ra tiếng rêи ɾỉ thê lương.

- Mặc Anh, ngươi không sao chứ?

Đúng lúc này, Thuỷ Liễu đầy người là thương mà chạy tới.

Móng vuốt của hắn sắc bén giống như lưỡi dao, hung hăng cào một khối huyết nhục trên mông thú ăn thịt, sau đó đột nhiên ngã xuống đất, nửa ngày đều không có Mặc Anh mà đi.

- Ta không sao, thừa dịp hai con cự thú này công kích lẫn nhau, chúng ta nhanh cứu những con mèo nhỏ kia ra.

Mặc Anh biến thành hình người, hung hăng phun một tiếng, phun hết máu trong khoang miệng ra, hắn mang theo Thuỷ Liễu chạy vào nhà gỗ bị sụp.

Đem toàn bộ tiểu miêu đáng thương cất vào trong túi da thú, Mặc Anh nhu thanh tế ngữ trấn an vài câu, sau đó cẩn thận tránh những con thú ăn thịt kia, muốn chạy ra khỏi bộ lạc.



Trên đường, một ít trưởng bối có thương thế nặng nhìn thấy hai người bọn họ, cũng liều mạng toàn lực bảo vệ bọn họ.

mưa to ở đây càng lúc càng lớn, chiến tranh giữa các bộ lạc cũng càng ngày càng mãnh liệt.

Mặc Anh bảo vệ tiểu miêu đồng thời, mắt nhìn tám phương, tai nghe bốn phương, đương nhiên phát hiện những thú ăn thịt này tuy công kích chiến sĩ bộ lạc mãnh liệt, nhưng chúng nó giống như có người chỉ huy, đại bộ đội đều đi về phía tế đàn bộ lạc.

- Nhị Hắc thúc, chúng ta trực tiếp từ bỏ bộ lạc, đi hầm ngầm phía đông trốn đi, đừng chống cự.

Nhìn thấy càng nhiều chiến sĩ ngã vào vũng máu và dòng nước đan chéo trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, Mặc Anh nói chuyện mình phát tiết một lần, sau đó bắt đầu khuyên các vị trưởng bối rút lui.

- Nhất định là chúng ta đắc tội Thiên Thần nên mới đưa tới đại mối họa như thế.

Có một số người nghe thấy lời giải thích của Mặc Anh, vốn dĩ liều chết cũng phải bảo vệ tinh thần của gia viên, nhưng lập tức liền tan biến.

Mà khi bọn hắn từ bỏ chống cự thì ăn thịt thú lại giống như là chiến thú không thể đánh bại, thế không thể ngăn cản mà xung phong về phía tế đàn.

- Các vị thúc thúc bá bá, cho dù các ngươi không vì mình thì cũng phải vì người khác trong bộ lạc à? Chẳng lẽ các ngươi cam tâm làm thân nhân của mình, ở mùa mưa trở thành đồ ăn cho dã thú sao?

Mặc Anh không ngờ mình lại nói một câu như vậy, nếu như những trưởng bối này đều nghĩ tới chuyện Thiên Thần tức giận, hắn vừa tức vừa giận, mắt thấy lực chống cự của những người này càng ngày càng yếu, hắn cũng bất chấp tức giận, ngược lại dùng thân tình để làm cho bọn họ chạy nhanh theo mình lui lại.



May mắn là một số trưởng bối có lý trí, nghe hắn nói xong không nói hai lời, liền kéo theo người bên cạnh lui lại.

Rất nhanh, một bộ phận nhỏ người đã đi theo Mặc Anh rời khỏi.

Mọi người cuộn tròn trong động, nghe thấy bên ngoài mưa to từng trận, sấm sét vạn quân, vẻ mặt mỗi người đều cực kỳ tái nhợt.

Nhưng mà, càng nhiều người nghĩ đến bộ lạc sẽ hoàn toàn biến thành một mảnh tử địa, bọn họ không nhịn được đỏ mắt, thương tâm rơi nước mắt.

- Không được! Ta phải đi về rồi.

Bỗng nhiên, một lão giả trên tuổi run rẩy đứng lên.

Toàn thân hắn đều là vết thương dữ tợn đáng sợ, máu tươi cũng không ngừng từ vết thương chảy ra.

Nhưng lúc này, hắn hoàn toàn xem nhẹ đau đớn do vết thương mang đến, liều mạng lao ra ngoài.

- Du Nhược gia gia, ngươi đi ra ngoài có ích lợi gì chứ? Đó chính là ăn thịt thú.

Thuỷ Liễu bi thống gào lên.