Chương 31: Sẽ Hại Chết Miêu

- Chuyện cứ như vậy định rồi.

Gia gia của hắn giống như hiểu được nghi hoặc trong lòng Mặc Anh, một câu đã giải quyết dứt khoát.

Các trưởng bối khác nhìn nhau, sau đó gật đầu phụ hoạ:

- Mặc Anh, ngươi yên tâm, đây là quyết định do chúng ta cùng nhau làm ra, sau này, chỉ cần ngươi làm ra quyết định có lợi cho bộ lạc, chúng ta đều nguyện ý làm theo.

- Nếu mọi người đều đã quyết định như vậy thì Đại Tế Tế nên chọn ai đây?

Nhị Hắc dùng tay vuốt cốt đao, cảm nhận được lưỡi đao sắc bén, ánh mắt của hắn tối tăm mấy phần:

- Tuyết Linh và Mộ Hoa đều là học đồ Tư Tế, tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất có thiên phú.

Đại Tế Ti của bộ lạc mới là hồn của một bộ lạc, sau khi Nhị Hắc nói, vẻ mặt các trưởng bối đều có chút thay đổi vi diệu.

Tuy Mộ Hoa và Tuyết Linh đều là đồ đệ của Đại Tư Tế, nhưng thiên phú lại cách biệt một trời một vực.

Muốn cho bọn họ chọn ra một đại tư tế từ trong hai người, bọn họ đương nhiên là có khuynh hướng thiên phú tốt hơn.

Đúng vậy, người có thiên phú tốt, quá kiêu ngạo, bọn họ đều có chút lo lắng nàng không gánh nổi trách nhiệm kia.

Cho nên sau khi Nhị Hắc hỏi ra miệng, bọn họ đều có chút trầm mặc.



Mặc Anh có ấn tượng rất tốt với Mộ Hoa, nhưng chú ý tới vẻ mặt biến hóa của các trưởng bối, hắn nghi hoặc hỏi:

- Các ngươi xem trọng ai hơn?

- Tuyết Linh thiên phú cao.

Kiệt Nhược gia gia cúi đầu nhìn mu bàn tay, như là muốn xem một bông hoa:

- Tốc độ trưởng thành của các đại tư tế thiên phú cao cũng rất nhanh, hơn nữa cũng rất được thiên thần yêu thích. Với tình hình hiện tại của bộ lạc chúng ta đã không thể gặp phải tai họa khó khăn. Thiên thần là nhân từ, sau khi đại tư tế câu thông với thiên thần, bộ lạc chúng ta nhất định có thể nghênh đón sự phát triển mới.

Nói cách khác, trong hai người, cho dù Tuyết Linh tính tình cao ngạo khinh thường tộc nhân bình thường, sau khi gặp tai nạn ở bộ lạc cũng không thấy rõ tình cảnh của mình, hắn cũng nguyện ý xem thiên phú của nàng, lựa chọn nàng làm đại tư tế.

- Tuyết Linh quá tự cao rồi, ta có chút lo lắng nàng sẽ làm bộ lạc càng không xong.

Nhị Hắc đưa ra ý kiến bất đồng.

Nhưng so với lo lắng của hắn thì bọn họ càng có khuynh hướng chờ mong tốt hơn.

Mặc Anh nghe bọn họ thảo luận, chỉ chốc lát sẽ ồn ào lên, hắn vội vàng đi ra hoà giải.

- Mặc kệ chọn ai, chỉ cần nàng thật lòng vì bộ lạc, vậy tất cả đều có thể chậm rãi dạy dỗ.

Dừng một chút, hắn thở dài một tiếng, tiếp tục nói.

- Thật ra lựa chọn ai làm đại tư tế, ta cũng không nói nên lời. Nhưng mà, hiện tại chúng ta còn đang trong mùa mưa, ba tháng nữa, mưa mới chấm dứt, ta cho rằng nếu chúng ta thật sự muốn chọn đại tư tế thì có thể chờ sau khi mưa chấm dứt.



- Trong thời gian ba tháng, ta cũng không phải định chờ đợi mọi người như vậy, ta muốn cho các nàng cạnh tranh một chút, xem thử ai nguyện ý trả giá cho bộ lạc hơn.

Cố ý nhấn mạnh một câu cuối cùng, Mặc Anh liếc nhìn mọi người một cái, thu vẻ mặt của bọn hắn vào trong mắt, sau đó để lại không gian suy nghĩ cho bọn hắn.

- Mỗi một bộ lạc đều có đại tư tế sao?

Vừa mới đi ra khỏi sơn động, Phỉ Lạc Tư đã lộ ra hơn phân nửa thân thể từ trong lòng hắn, sau đó chân vừa động đã nhảy lên vai hắn.

- Ngươi không biết chuyện này.

Đuôi lông mày Mặc Anh nhẹ nhíu:

- Lần trước ngươi kiêu căng ngạo mạn, ta hỏi ngươi có phải là đại tế của bộ lạc Miêu Hoa hay không? Ngươi cũng không phủ nhận! Bây giờ hỏi như vậy, ngươi có thể nói xem đến cùng ngươi đến từ đâu không?

Đồng tử của Phỉ Lạc Tư biến thành dựng đồng:

- Lòng hiếu kỳ sẽ hại chết mèo!

- Bàn tay của ngươi mới toanh, nếu thật sự bị hại chết thì cũng chỉ có thể là ngươi.

Mặc Anh lạnh lùng cười:

- Phỉ Lạc Tư, ngươi vẫn là nói ra lai lịch của ngươi đi, bằng không một ngày nào đó ta sẽ giải khai khế ước với ngươi, một nhà già trẻ ngươi tiến đến tìm ta báo thù, ta đây thật đúng là không phân biệt được bọn họ ai là ai.