Chương 30: Đừng Nói Ví Ví

Mặc Anh đưa tay gõ trán hắn một cái, khóe môi nở nụ cười.

- Cái gì mà uy hϊếp? Hẳn là thật sự đang trong lúc giao dịch. Nhưng mà lúc đầu giao dịch này, tâm là đen, vậy thì chúng ta đương nhiên sẽ không cần phải nói chuyện với bọn họ nữa.

Hắn đưa tay vuốt cằm, nghĩ đến mỗi người trong bộ lạc Mãng Xà đều ở trong nhà gỗ, cùng với tập tính của mãng xà một trời một vực, hắn mơ hồ có một ít ý tưởng.

Nhưng lúc đầu gặp mặt Ngân Bác, hai bên đều đang thử điểm mấu chốt, cũng không đạt thành ăn ý.

Giờ phút này, bộ lạc Hoa Miêu thiếu muối, có lẽ chính là cơ hội mở ra hai bên giao lưu.

Suy nghĩ đến đây, ánh mắt Mặc Anh sáng quắc nhìn Thuỷ Liễu:

- Ta nghe Nhị Hắc thúc nói, ngươi rất am hiểu giao lưu với người khác, nếu ta cho ngươi một cơ hội, cho ngươi đi bộ lạc mãng xà, tiếp xúc với những tiểu hài tử kia, ngươi dám không?

Thuỷ Liễu không sợ hãi, ngược lại đỏ lên một khuôn mặt:

- Ngươi muốn mang theo ta đi ra ngoài cùng không? Mặc Anh, ngươi thật không hổ là huynh đệ tốt của ta. Ngươi biết không? Ta đã sớm muốn ra khỏi bộ lạc, đi săn thú với thúc thúc bá bá.

Mặc Anh nghe thấy ngữ khí kích động của hắn, ra vẻ trầm ngâm.

Thuỷ Liễu thấy thế thì không nhịn được mà thở dốc.

Mặc Anh đã nhận ra, nhướng mày cười nói:



- Nếu ngươi có thể thuyết phục được Nhị Hắc thúc, sau này săn thú, ngươi có thể đi theo ta ra ngoài. Còn về những chuyện khác thì đừng nghĩ nhiều. Được rồi, thời gian cũng sắp đến rồi, chúng ta trở về sơn động. Còn về chuyện muối, ngày mai theo ta đi ra ngoài một chuyến.

Thuỷ Liễu vốn định dò hỏi, thấy khuôn mặt của hắn, lập tức nhắm lại miệng.

Trở lại sơn động, thương lượng chuyện với các vị trưởng bối, xác định đồ ăn linh cẩu bộ lạc cung cấp, cũng sắp thấy đáy rồi.

Vẻ mặt Mặc Anh trở nên nghiêm túc:

- Còn bao lâu nữa là hết mùa mưa?

- Ba tháng.

Gia gia của hắn mặt ủ mày ê:

- Khu rừng này, dã thú quá ít, hơn nữa mưa to không ngừng, sấm sét không ngừng, chúng ta đi ra ngoài săn bắn cũng sẽ bị uy hϊếp. Cho nên ba tháng này, ta thật đúng là không biết nên mang theo người của bộ lạc vượt qua như thế nào.

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Mặc Anh, mặc một lát, thở dài nói:

- Đi tới nơi mới, tuy các tộc nhân rất tích cực chế tạo bộ lạc, nhưng trong lòng vẫn có chút bàng hoàng đối với tương lai. Mặc Anh, ngươi là người nắm giữ đại quyền trong tất cả vãn bối, thế cục hiện tại, ta sẽ thương lượng với các chiến sĩ khác, làm cho ngươi trực tiếp lấy vị trí tộc trưởng.

Tuy hắn có thở dài, nhưng ý tứ không từ chối lại đặc biệt nặng nề.

Mặc Anh càng nhíu chặt lông mày, đơn giản là lời này của gia gia của hắn nói xong, các trưởng bối khác đã đi tới, phụ hoạ lời của hắn, cực lực khuyên hắn.

- Ta đã hỏi thăm qua, tộc trưởng yêu cầu chiến sĩ cấp ba trở lên mới có thể đảm nhiệm, hiện tại ta còn chưa thành niên, tu vi cũng mới vừa khởi bước, sao các ngươi lại tín nhiệm ta như vậy?



Mặc Anh nghĩ trăm lần cũng không ra.

Chiến sĩ cấp 3 trở lên trong bộ lạc, có mười mấy người, hắn tâm lý tuổi đã trưởng thành, nhưng mặt ngoài vẫn là một thiếu niên.

Hắn không tin những trưởng bối này đều nguyện ý để hắn làm tộc trưởng.

- Vậy ngươi nhìn tộc nhân hiện tại, có ai có thể đảm nhiệm tộc trưởng?

Gia gia của hắn hỏi ngược lại.

Mặc Anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, không làm cho vẻ mặt của hắn biến hóa chút nào:

- Nguyệt lâu thúc là được rồi.

- Đầu óc phát triển, hữu dũng vô mưu, nếu thật thành tộc trưởng của bộ lạc chúng ta thì chúng ta trực tiếp nằm yên, để hắn bán chúng ta đi.

- Người khác, cũng không sai biệt lắm, ngươi cũng đừng lấy ví dụ.

Hắn giống như đã đoán được Mặc Anh sẽ nói cái gì, một câu trực tiếp chặn lại.

Mặc Anh nhướng mày, có lẽ là bởi vì bộ lạc Hoa Miêu quanh năm suốt tháng bị khi dễ, một đám đều trung thực, hàm hậu, nhưng chiến lực hung hãn lại đủ để cho một ít con Miêu thuần chủng kiêng kị.

Nếu đã như thế thì sao gia gia của hắn lại một mực chắc chắn hắn làm tộc trưởng?