Tiểu hài tử vừa đi, ánh mắt Ngân Bác trở nên cực kỳ hung ác nham hiểm:
- Phúc Tái Á, ngươi thật biết tính kế. Nhưng mà, bỏ lại rừng rậm là nơi bị nguyền rủa, thật vất vả mới có một biện pháp có thể giải quyết chướng khí, vây ở chỗ này chúng ta mới có được lực lượng, ta làm sao giống như đối đãi với những bộ lạc nhỏ yếu khác, làm cho ngươi xem đến chê cười.
Khi hắn nói lời này, một con rắn to bằng miệng bát đã leo núi trên người hắn, chỉ chốc lát đã quấn quanh cổ hắn mấy vòng.
Hắn nhíu mày, tay đè rắn bảy tấc lại, nhấc hắn lên:
- Muốn đi bộ lạc kia chơi à? Lần trước ngươi trộm đi ra ngoài, bị kim điêu mổ vết thương còn chưa lành, chướng khí vừa vào cơ thể, cho dù ta là gia gia của ngươi, có lực lượng chiến sĩ cấp 5 thì ta cũng không thể nào cứu được ngươi.
Cái đuôi của con rắn nhỏ vuông góc, thoạt nhìn rất là ủ rũ.
Một tôn tử như Ngân Bác, ngày thường đau đến không chịu nổi.
Giờ phút này thấy hắn uỷ khuất, hắn cẩn thận đặt hắn sang một bên, làm cho hắn biến thành bộ dáng tiểu hài tử ba tuổi, sau đó ôm hắn ở đầu gối, nhẹ nhàng hống:
- Tu luyện cho tốt, chờ ngươi thành chiến sĩ cấp một, ta sẽ tự mình dạy ngươi săn bắn.
Khi nói chuyện, hắn lấy một cục đá màu vàng từ trong lòng ra, đặt ở một bên:
- Nơi này còn có một chút lực lượng, ngươi hấp thu trước đi, gia gia đi tìm đại tế thương lượng một chút.
- Được rồi.
Ngọc Tuyết đáng yêu hài tử ngoan ngoãn lên tiếng, sau đó nhắm hai mắt lại.
Từng tia sáng màu vàng từ trong cục đá phát ra, chỉ chốc lát đã chìm vào da thịt của tiểu hài tử, phủ lên cả người hắn một tầng lụa màu vàng.
Ngân Bác vui mừng cười, đi đến căn nhà lớn nhất trong bộ lạc.
Hắn và đại tế thương lượng cái gì cũng không ai biết, dù sao từ hôm nay trở đi, người của bộ lạc Miêu đi săn trong rừng cây, luôn có thể gặp được người của bộ lạc Mãng.
Hai bên đều không đánh một tiếng nào, nhưng có sự ăn ý nhất định, không quấy nhiễu lẫn nhau.
Mặc Anh biết rằng sau khi đi theo đội săn thú đã tới rừng cây vài lần, một lần bị một tiểu hài tử lãnh vào bộ lạc của mãng xà, sau khi giao dịch với người làm việc trong bộ lạc, hắn không cho phép lại bước vào bộ lạc của mãng xà.
- Còn không phải bởi vì ngươi chém giá quá tàn nhẫn hay sao.
Thuỷ Liễu nghe thấy lời cảm thán của hắn, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm, ánh mắt bao phủ một tầng sầu muộn.
- Mặc Anh, các trưởng bối gần đây thở dài thật nhiều, ta đã đi hỏi, hình như là muối của chúng ta dùng hết rồi.
Mặc Anh nghĩ đến mấy ngày gần đây canh không có hương vị gì, không nhịn được cau chặt lông mày.
Mặc kệ là sinh vật nào, chỉ cần trong cơ thể thiếu muối thì đều sẽ trở nên không có sức lực.
Hiện tại, khi mà còn chưa qua khỏi mùa mưa, con mồi bị bỏ rơi trong rừng rậm đã không còn nhiều lắm, nếu như bộ lạc Miêu đang thiếu muối, chỉ sợ không đợi đến khi mùa mưa kết thúc, mấy đại bộ lạc đã đủ để nuốt chửng bọn họ.
Ý niệm chuyển tới nơi này, Mặc Anh dò hỏi:
- muối của chúng ta mua ở đâu vậy?
- Đó là do thương đội mang theo vật tư tiến đến trao đổi, chúng ta mới có cơ hội đổi muối đá.
Tuy tuổi của Thuỷ Liễu nhỏ, nhưng lá gan lớn, tính cách cũng hoạt bát.
Trước kia, hắn thường xuyên mang theo một ít tiểu hài tử chơi đùa ở trong bộ lạc, gặp phải thương đội, hắn cũng dám đánh bạo tiến lên bắt chuyện.
Bởi vậy, hắn cũng có một ít khái niệm mơ hồ đối với trao đổi muối.
Nhưng mà hiện tại bọn hắn đã tới rừng rậm bỏ hoang, tuy bộ lạc Linh Cẩu biểu hiện ra rất hoan nghênh bộ lạc của bọn hắn, nhưng trong lòng lại sinh ra cảnh giác với hắn, lại cảm giác bọn hắn có tính kế khác.
Cho nên nghe các trưởng bối nói đến muối, ý tưởng đầu tiên của hắn chính là, bộ lạc Linh Cẩu sẽ mượn cơ hội này, nhìn lén bí mật tu luyện của bọn họ.
- Mặc Anh, sau này chúng ta nên làm gì đây? Cũng không thể để bị uy hϊếp thật sự được.