Chương 23: Không Thể Tin Tưởng

- Mặc Anh bỏ rừng là nơi cằn cỗi mà tất cả các bộ lạc đều biết, thần linh chán ghét, thú nhân ghét bỏ. Bây giờ ngươi lại có thể biến chướng khí thành lực lượng tu luyện, ngươi có biết điều này sẽ mang đến cho rừng rậm bỏ hoang bao nhiêu thay đổi không?

Mặc Anh vừa đi vào, gia gia của hắn đã giành mở miệng trước.

- Ta biết, nhưng đây cũng chính là yêu cầu của bộ lạc chúng ta.

Mặc Anh thần sắc tự nhiên, ngữ khí lại mang theo phân quan tâm.

- Bọn họ có yêu cầu gì khác hay không? Hoặc là làm khó dễ các ngươi.

- Cũng không có.

Nhị Hắc đã đi tới, ôn nhu nói:

- Bọn họ rất dễ nói chuyện, thậm chí sau khi gia gia của họ đáp ứng thì bọn họ còn giao địa đồ kia cho chúng ta.

Nói xong, hắn lấy bản đồ ra.

Mặc Anh nhận lấy, vừa nhìn thấy, phát hiện đường cong xiêu xiêu vẹo vẹo, một bên nặng một bên nhẹ, hắn không nhịn được nhíu mày.

- Nơi này rất không tồi.

Kiệt Nhược gia gia chen vào nói:

- Chờ một chút, chúng ta có thể để cho bọn họ mang chúng ta đi gặp mặt.

- Ngươi nhìn ra được trên đó vẽ cái gì rồi?

Mặc Anh nhìn cả buổi, đều cảm thấy đó giống như tiểu hài tử vẽ xấu, căn bản là không thành đồ đệ.



- Tranh rõ ràng như vậy, sao lại không thấy chứ?

Nhị Hắc buông ra tiếng nói.

Trên đỉnh đầu Mặc Anh hiện lên một đường màu đen, hợp lại là một mình hắn xem không hiểu sao?

Hắn mang bản đồ lên, liếc mắt nhìn hai chiến sĩ canh cửa, trầm mặc một lát, giọng nói dần dần trầm xuống:

- Nhân số của bộ lạc Linh Cẩu rất nhiều, chúng ta nhận được một tia phù hộ là dựa vào may mắn, không thể coi như may mắn được.

Nhị Hắc hung hăng nắm quyền:

- Nếu ngươi nói, mọi người đều có thể suy nghĩ cẩn thận. Yên tâm đi, chúng ta sẽ không đặt hy vọng lên người khác.

Hắn vừa nói xong thì khỉ vân đã mang theo đại tế ti tìm tới.

- Tiểu Miêu, nếu đã cho các ngươi thì tại sao con cá này lại chữa bệnh? chướng khí thì phải lợi dụng như thế nào? Ngươi chạy nhanh tới đây, không cần kéo dài thời gian, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Nhị Hắc nghe xong, vẻ mặt lập tức tối sầm:

- Đây là giao dịch giữa hai đại bộ lạc chúng ta, ngươi có tính khí gì, cứ việc hướng về phía ta, không cần phải hướng về một đứa trẻ.

khỉ cười lạnh nói:

- Miêu Nhân giống hắn, có thể nói là xảo trá, ngươi lại còn đối đãi hắn như tiểu hài tử, xem ra đại nhân trong bộ lạc các ngươi, khi đàm phán với người khác càng thêm gian hoạt hơn.

Ngón tay của Mặc Anh khẽ nhúc nhích, trong một hơi thở, một sợi dây leo đột ngột từ trên mặt đất mọc lên, sau đó múa may cành lá, cuốn lấy chân của khỉ vân.

Vẻ mặt của khỉ vân biến đổi, đồng tử đen như mực trong nháy mắt biến thành màu máu, miệng khẽ nhếch, hàm răng sắc nhọn cũng ẩn chứa một phần uy hϊếp.

Nhìn thấy biến hóa của nàng, Mặc Anh mặt không đổi sắc nói:



- Nếu như ngươi không có một chút thành ý nào thì ta cũng không ngại chờ người có thể làm chủ chân chính tới đây.

Tuổi còn trẻ như vậy mà đã ngồi lên vị trí tộc trưởng, nàng rất lấy làm tự hào.

Giờ phút này, nghe thấy lời nói trào phúng của Mặc Anh, vẻ mặt nàng lúc xanh lúc trắng, cuối cùng như ngừng lại ở trên mặt đất.

- Tiểu tử, ngươi có biết kết cục của việc đắc tội ta hay không.

Hai mắt nàng đỏ đậm, khí thế cả người tản ra càng thêm nguy hiểm.

Mặc Anh giống như là đang ở trong mưa bụi, bắn ngược khí thế của con khỉ về phía sau.

- Ngươi... khỉ vân không thể tin tưởng mở to hai mắt nhìn.

- Tỷ tỷ, chớ có trúng bẫy ngôn ngữ của hắn.

Vưu Hi Nhĩ bỗng nhiên xuất hiện.

Vân Tử nhẹ nhàng thở ra:

- Vưu Hi Nhĩ, con người này có chút cổ quái.

- Hắn là một người có thiên phú rất kiệt xuất trong bộ lạc Hoa Miêu, có người kế tục, tỷ tỷ, ngươi nên cảm thấy cao hứng cho đồng minh của chúng ta.

ngữ khí của Vưu Hi Nhĩ chậm rãi nói.

Hốc mắt của khỉ vân phiếm hồng, giọng nói uỷ khuất:

- Vừa rồi hắn khi dễ ta, ta dựa vào cái gì phải cao hứng cho hắn?