Chương 22: Người Si Nói Mộng

Mặc Anh dùng cả đêm để câu thông với Phỉ Lạc Tư, tuy rằng không lấy được lời nói thật từ trên người hắn, nhưng thông qua lời nói của hắn, hắn lại biết Phỉ Lạc Tư nhất định là đến từ một nơi văn minh đặc biệt phồn hoa.

Bởi vậy, hắn không hỏi hai người bọn họ ký kết khế ước là đã xảy ra chuyện gì, mà ngược lại là tìm hiểu, văn minh bên ngoài đạt tới trình độ nào rồi.

Ai biết, ở điểm này, Phỉ Lạc Tư chỉ im lặng.

Thậm chí còn hỏi nóng nảy, hắn còn dùng móng vuốt hung hăng chụp vào Mặc Anh, trốn tránh hỏi.

Kể từ đó, ngày hôm sau Mặc Anh nghe nói gia gia của họ đã đáp ứng yêu cầu của bộ lạc Linh Cẩu, cũng không có trả giá, hắn đều có chút ngốc.

- Con mèo già kia tinh thực, đáng tiếc tâm đã không ở trên chính đồ, nếu ngươi tiếp tục tín nhiệm, sau này chịu khổ không chỉ riêng ngươi.

Giọng nói của Phỉ Lạc Tư mang theo lạnh lẽo thấm vào tận xương tuỷ.

Mặc Anh cúi đầu nhìn hắn một cái, sau đó dùng tay kẹp lấy cổ hắn nhấc hắn lên.

- Hắn thế nào? Không cần ngươi là gia hỏa lai lịch không rõ, kiêu căng ngạo mạn ở đây làm thấp đi.

- Ta chính là chủ nhân của ngươi! Ngươi đối đãi với ta như vậy, ngươi sẽ không sợ bị trừng phạt sao?

Từ khi Phỉ Lạc Tư ký kết khế ước với Mặc Anh, không phải trốn ở trong lòng hắn, mà là coi hắn như cái rương.



Hiện tại bị hắn dùng tay kéo cổ, hắn không có chỗ nào để đặt móng vuốt mèo, không nhịn được cuộn tròn, cái đuôi lại thẳng tắp buông xuống, không mất một hồi công phu, toàn bộ mèo thoạt nhìn đáng thương lại bất lực.

Mà điều khiến hắn tức giận là trước nay hắn chưa từng bị một người hầu thân phận hèn mọn khi dễ như thế.

- Chủ nhân, người hầu cái gì.

Mặc Anh sờ soạng chân của hắn một chút, híp mắt, lạnh lùng nói:

- Cái gọi là khế ước kia của ngươi chính là một bán thành phẩm, hiện tại ngươi hẳn là phải có lực lượng phản phệ mới có thể nhỏ như vậy. Nói cách khác, chỉ cần tốc độ trưởng thành của ta nhanh hơn ngươi, vậy khế ước kia không chừng còn có thể đủ để cho ta sử dụng, biến ngươi thành phó của ta!

Khi hắn nói lời này, như mực đồng tử, giống như chứa đầy sao trời, rực rỡ bắt mắt rất nhiều, lại mang theo một phần lạnh lẽo làm người ta sợ hãi.

- Ngươi làm càn!

Phỉ Lạc Tư tức giận rống to.

Mặc Anh đánh giá trên dưới một hồi, sau đó ném hắn xuống đất.

Ai ngờ, khi hắn còn chưa hoàn toàn rơi xuống đất, cái đuôi nhọn đã chạm vào mặt đất, thân thể cong lên, sau đó bay vọt lên, hung hăng cắt vài đường trên mặt Mặc Anh.



Lúc sau, chân đạp lên trên vai Mặc Anh, nhảy lêи đỉиɦ đầu, dừng ở giữa.

Hắn duỗi cái đuôi nằm xuống, cằm nâng lên, giọng nói lạnh nhạt lại kiêu căng.

- Ta thừa nhận ngươi có một ít thiên phú, nhưng thiên phú của ngươi ở trong mắt ta căn bản là không đáng nhắc tới. Hừ, muốn làm chủ của ta? Quả thực là người si nói mộng. Ta cảnh cáo ngươi, không cần đánh chủ ý oai gì, cho dù lực lượng của ta yếu đi thì ta cũng có một ngàn cách có thể khiển trách ngươi.

Mặc Anh căn bản là không để ý đến lời nói tàn nhẫn của hắn, đưa tay bắt hắn, ý đồ ném ngạo mạn của hắn ra.

- Nếu ta cách xa ngươi 3m thì ngươi sẽ chết.

Hai người đấu trí đấu dũng, thật lâu sau, Phỉ Lạc Tư cảm thấy mình mệt mỏi rồi, không thể không lấy ra đòn sát thủ.

Mặc Anh nghĩ đến mình cách hắn 3m phía trước, trái tim co lại một trận, suýt nữa thở không nổi một hơi.

Hắn nhìn con mèo nhỏ cách mình không xa, nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng như bạc:

- Sớm muộn có một ngày ta nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận vì theo dõi ta.

Hắn quăng lời tàn nhẫn xuống, lạnh mặt rời khỏi phòng.

Phỉ Lạc Tư nhẹ hít một hơi, cũng mặc kệ giờ phút này hắn có lửa giận như thế nào, lại lần nữa bổ nhào vào đỉnh đầu hắn, mạnh mẽ hiển thị sự tồn tại của mình.